Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 386: Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện (length: 7971)

Nhưng cũng không quan trọng lắm, bởi vì cũng đã đính hôn rồi.
Lần trước nàng đề nghị, Hoàng thanh niên trí thức liền đồng ý đặc biệt đi mời bà mối đến cửa cầu hôn, chỉ là Lý Hà muốn nhiều sính lễ như vậy thì không có.
Nếu hắn mà có nhiều tiền như vậy, hắn còn cần tìm Hàn Gia Nguyệt làm gì?
Chỉ mang theo hai túi đường, một bình rượu đế bình thường đến đây.
Tuy rằng Lý Hà ý kiến đặc biệt lớn, vì con gái không có tiền đồ, bánh bao cũng gọi người khác ăn, nàng còn có thể làm gì? Chỉ có thể đen mặt đồng ý.
Bất quá tuyên bố lúc chính thức cưới, 50 đồng tiền sính lễ không được thiếu một xu!
Hoàng thanh niên trí thức đồng ý nhưng Lý Hà có kế Trương Lương, hắn tự có thang leo tường.
Thang leo tường của hắn chính là Hàn Gia Nguyệt, chẳng phải sao, sau khi đã đính hôn, hắn xuống tay liền càng không cần phải lo lắng, nếu không thì chính là kết hôn mà.
Hàn Gia Nguyệt ngược lại muốn kiềm chế, nhưng Hoàng thanh niên trí thức cũng không biết học được mấy trò ở đâu, Hàn Gia Nguyệt nào đã trải qua chuyện đó?
Vùng vẫy một thời gian ngắn, liền ở nửa tháng trước, trong đống rơm sau vụ thu hoạch gọi hắn làm cho thành chuyện.
Nhưng Hàn Gia Nguyệt cũng là có chút ăn tủy biết vị, trong khoảng thời gian này, mỗi ngày lén lút cùng hắn tư hội.
Thế nên Hàn Gia Nguyệt nghi ngờ mình, không chừng đã mang thai.
Nàng có chút sợ hãi, hôm nay còn nhắc đến với Hoàng thanh niên trí thức.
Hoàng thanh niên trí thức kêu nàng yên tâm, nào có nhanh như vậy đã mang thai, hơn nữa dù có mang thai, hắn cũng sẽ cưới nàng, sợ cái gì?
Hàn Gia Nguyệt yên tâm nhưng vẫn cảm thấy, mình nhất định là mang thai, bởi vì nguyệt sự đều không đến.
Nàng từng nghe người nói chuyện này, mới biết mang thai thì không có nguyệt sự cho nên mới nghi ngờ như thế.
Lời Hoàng thanh niên trí thức, cũng cho nàng như uống thuốc an thần, dù sao hai người đã đính hôn, cho dù mang thai cũng không sợ.
Nhưng chính vì vậy, Hàn Gia Nguyệt cũng từ bỏ ý định đến kinh thành.
Lý Hà về việc này vẫn hoàn toàn không biết gì cả, nhưng nàng không nhịn được nhắc nhở: "Con bớt đi ra ngoài cùng Hoàng thanh niên trí thức gặp gỡ, nhỡ bị hắn đắc thủ, hắn sẽ không quý trọng con biết không?"
"Con biết." Hàn Gia Nguyệt đã có lần trước bị nhìn thấu nên lần này giấu giếm rất kỹ.
Nhưng trong lòng hoàn toàn không cho là đúng.
Hoàng cảnh thích nàng như vậy, đã mê nàng chết rồi, ngày nào cũng muốn, sao lại không quý trọng được?
Lý Hà vẫn rất cảnh giác, đánh giá nàng, "Con không bị hắn sờ vào tay rồi chứ?"
"Nương nói gì vậy, con còn cần mặt mũi nữa chứ!" Hàn Gia Nguyệt vội vàng nói.
Lý Hà không nhìn ra gì, lúc này mới yên tâm, "Vậy thì tốt." Lại hừ lạnh nói: "Đính hôn mang đến ít đồ như vậy, đến khi cưới mà không đem 50 đồng tiền sính lễ đưa thêm, ta không thèm đồng ý đâu!"
Hàn Gia Nguyệt nhìn mẹ mình như vậy, cũng không dám nói gì, đợi đến lúc đó mẹ nàng đoán chừng sẽ hiểu ra thôi.
Nàng dù sao cũng muốn gả cho Hoàng Cảnh.
Hoàng Cảnh cũng đã nói, sau này nhất định sẽ có cơ hội trở về thành, đến lúc đó nhất định sẽ đưa nàng về hưởng phúc.
Nàng muốn đến thành phố lớn sinh sống, không muốn chờ ở quê hương nữa, nàng đã chịu đủ cái ngày quê hương nghèo khổ rồi!
Về phần chuyện cha nàng nói, kêu nàng đi gả cho Cương Tử cùng thôn, chuyện đó đừng hòng mơ tưởng đến.
Hàn Gia Nguyệt nghĩ như vậy, liền sờ bụng, có thai thì có thai vậy, có thai thì sớm gả thôi!
Chuyện bên nhà họ Lão, Giang Thiển không hề hay biết.
Chớp mắt mà đã gần mười tháng, nàng quen tính theo lịch âm, hôm nay thật sự càng ngày càng lạnh.
Lạnh đã đành, mà còn hanh khô cực kỳ.
Giang Thiển hiện tại mỗi ngày đều nấu một nồi lê đường, cho thêm chút đường phèn vào, canh lê đường phèn ngọt ngào rất dễ chịu.
Thực ra Giang Thiển còn nghĩ đến làm cao lê.
Nhưng nghĩ đến kiếp trước tự mình làm hai ba chục cân lê cũng chỉ được khoảng một cân cao lê, liền từ bỏ ý định.
Dù sao năm nay vật tư khan hiếm, làm vậy có vẻ quá xa xỉ.
Bất quá Giang Thiển nghĩ tới một thứ khác để thay thế.
Lúc đi mua táo, nàng đã mua luôn một ít bưởi.
Bưởi được chuyển từ bên kia tới, cả nhà đều rất thích.
Ngoài để ăn như trái cây, còn dùng để làm trà chanh mật ong.
Năm ngoái Hàn Thế Dân cho mật ong đã uống hết, trong nhà còn dư lại thì sau này đi mua ở cung tiêu xã, cũng có bán, nhưng giá rất đắt, lại khó mua.
Nhưng trong nhà lúc nào cũng có chút để dành.
Cho nên trà chanh mật ong rất nhanh đã nấu xong.
Cho vào bình thủy tinh, làm vài bình, đưa cho Cố Vân Lan một lọ, Cố Vân Lan rất thích.
Khi Từ Uyển Oánh tan việc tới tán gẫu, Giang Thiển cũng cho nàng một lọ.
Mấy ngày này ở chung, cả hai rất hợp tính, nên Từ Uyển Oánh cũng không khách khí nhận lời cười nói cảm ơn.
Còn có cả một lọ đưa cho Tần phu nhân.
Có một dạo không qua đó nên Giang Thiển cùng Cố Vân Lan cùng đến nhà Tần phu nhân uống trà, cũng mang một lọ đến cho Tần phu nhân.
Bởi vì là do chính Giang Thiển làm, hơn nữa là lòng của vãn bối, Tần phu nhân liền nhận.
Nhưng bà cười nói: "Lần sau đừng mang gì hết, cứ trực tiếp đến là được rồi, các cháu đến đây trò chuyện với ta, ta cũng vui."
Bà thích những cô gái trẻ như Cố Vân Lan và Giang Thiển; có học thức, cách nói năng cũng tốt, trò chuyện với các nàng cảm giác mình cũng trẻ ra không ít.
Giang Thiển cười đáp ứng.
Tần phu nhân mời các nàng uống trà, vừa uống trà vừa trò chuyện.
Hỏi về việc sáng tác và phiên dịch của hai người.
Cố Vân Lan tháng này đã đăng mấy bài báo, mấy bài đó đều được Từ Uyển Oánh giới thiệu cho báo xã của cô, được nhận đăng luôn.
Chỉ là không lên được báo toàn quốc, chuyện đó đâu dễ dàng gì mà có được.
Nhưng mà như thế cũng đã là rất giỏi rồi, Tần phu nhân nghe được liên tục khen ngợi.
Cũng hỏi Giang Thiển có liên lạc với thư viện chưa?
Giang Thiển cho biết có liên lạc, cũng bắt đầu nhận nhiệm vụ.
Bàn về đề tài này một lúc, Tần phu nhân lại hỏi về chuyện sinh con lần trước của nàng.
Chuyện này ở khu viện gia thuộc đã lan truyền khắp, bà đương nhiên cũng nghe nói.
Giang Thiển cười nói: "Là do một nhà kia ôm nhầm con, Thế Quốc đã nhanh chóng đi đón về rồi."
"Cũng tại các cô rộng lượng, không so đo." Cố Vân Lan nói.
Tần phu nhân nhìn Giang Thiển càng thêm hài lòng, bà thấp giọng nói: "Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, đằng nào thì cũng đâu có thiệt gì."
Môi trường ở đây rất phức tạp, hơi sơ sẩy một chút cũng sẽ bị người khác nắm được điểm yếu, cho nên cần cẩn trọng từ lời nói đến hành động.
Cố Vân Lan bởi vì làm ầm lên, cả nhà còn bị Lục Trưởng Chinh mắng cho một trận.
Chủ yếu cũng là sợ gây ra ảnh hưởng không tốt.
Dù biết rõ nhà kia quả thật có hiềm nghi tráo đổi con, nhưng chỉ cần chưa có chuyện gì thật sự xảy ra, có những việc vẫn chỉ có thể đè xuống, đây là điều không tránh khỏi.
Sau khi nói chuyện đến một giờ, Cố Vân Lan và Giang Thiển mới cáo từ, Tần phu nhân có vẻ thật sự rất vui, tiễn các nàng ra, còn nói: "Lần sau rảnh cứ đến uống trà, mang cả bọn trẻ đến, ta cho chúng ăn táo, đều là bé ngoan cả, đừng sợ làm ồn đến ta, ta thích trẻ con, có náo nhiệt chút cũng vui."
"Vâng." Giang Thiển và Cố Vân Lan đương nhiên đều cười đáp ứng.
Khi muốn quay người đi thì nghe phía sau truyền đến hai tiếng gọi Tần phu nhân:
"Mẹ!"
"Bà!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận