Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 17: Từ trong đáy lòng không thích (length: 7979)

Trong thôn trước kia có Lão Hạt Tử, hiện tại người đã không còn, lúc trước hắn liền xem số mệnh cho Giang Thiển, nói bát tự của Giang Thiển tốt; trời sinh chính là hưởng phúc mệnh.
Lời này tất cả mọi người ước ao ghen tị, Giang Thiển nếu không phải tốt số, còn có thể từ nhỏ đến lớn không xuống ruộng?
Các nàng kết nối với xoá nạn mù chữ ban đều là hy vọng xa vời, trong nhà đều sẽ nói, con gái con đứa đọc sách biết chữ làm gì? Có cái thời gian rảnh, còn không bằng làm thêm việc cho nhà!
Vậy mà Giang Thiển lại trực tiếp đi thị trấn học cấp 3!
Thật là chuyện các nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng là chuyện khiến bọn hắn hâm mộ đỏ mắt.
Chính bởi vì vậy, cho nên Giang Thiển ở trong thôn kỳ thật không có bạn bè đồng bọn, trái lại Giang Nguyệt ở trong thôn rất được yêu thích, bạn thân rất nhiều.
Đây cũng là một loại cô lập.
Chỉ là mặc kệ là chủ hồn không trở về của Giang Thiển, hay là Giang Thiển sau khi trở về, đều căn bản không chút để ý điều này.
Nàng có những người thân ấm áp, nàng cần gì bạn bè chứ, vả lại cũng thực sự không có gì để trò chuyện cùng nhau.
Chính vì Giang Thiển không hề có hành động lấy lòng, mọi người lại càng cô lập bài xích nàng.
Sau này Giang Thiển tốt nghiệp trung học, vừa vặn gặp kỳ thi đại học bị hủy bỏ, mấy cô nương khó chịu ghen tị này cũng đều cười trên nỗi đau của người khác, thế này thì không có cách nào thi đại học, không thành sinh viên đại học, học hành phí công, chẳng phải cũng phải xuống ruộng làm việc như các nàng?
Kết quả vừa quay đầu Giang Thiển lại dựa vào bản lĩnh nhận lời mời làm giáo viên tiểu học trên trấn, có công ăn việc làm.
Vậy ông trời có bao nhiêu sủng ái nàng? Cơm đều đút đến tận miệng!
Cũng khiến đám sinh viên vốn chờ chê cười kia câm nín.
Lần này lại càng khỏi phải nói, gặp được một vị quan quân, tuổi còn trẻ đã là chức doanh trưởng, mấu chốt là đều đã xem qua tướng mạo thân hình của Hàn Thế Quốc, ai cũng không khen ngợi?
Các bác các thím vô cùng thích dạng con rể như vậy, đúng là một lý tưởng kim quy tế các nàng với không tới.
Vẫn là câu nói kia, tốt đẹp đều là ông trời dành cho Giang Thiển.
Bây giờ ai nhắc đến tiểu khuê nữ nhà Giang đại đội trưởng, cũng không thể không khen một câu tốt số?
Hiện tại đến cung tiêu xã nhìn thấy Giang Nguyệt, các cô nương trong thôn này đương nhiên không nhịn được lải nhải.
Giang Nguyệt giật giật khóe miệng, trong mắt mang vẻ khinh thường, Giang Thiển tính là gì trời sinh tốt số, bất quá chỉ là nhặt được người đàn ông nàng không cần mà thôi!
Bất quá nếu thực sự truyền ra thanh danh hai nữ tranh giành một chồng, chính nàng cũng sẽ bị chọc cho mang tiếng xấu.
Cho nên đối với chuyện đổi người cũng chỉ tự giấu kín, mà chỉ nói: "Ta cũng chỉ nghĩ thoáng thôi, lính tráng đãi ngộ tốt thì tốt, nhưng cũng phải chịu đựng mới được, ba năm này ta thật sự rất sợ. Hiện tại có công việc này, ta cũng không thể phân thân được, nhà ta không ai có thể gánh vác công việc này, Đại tẩu của ta một chút chữ nghĩa cũng không có, trong nhà không thể rời ta, còn về mối hôn sự này, nếu Thiển Thiển nguyện ý, vậy thì để cho nàng."
Cô nương trong thôn kia liền nói: "Ngươi cũng đừng hối hận nhé, hôm nay ta nhìn thấy vị sĩ quan họ Hàn kia oai phong lẫm liệt lắm!"
Thật khiến người đỏ mắt ghen tị, Giang Thiển làm sao lại có thể may mắn như vậy?
Giang Nguyệt tuy không tận mắt thấy Hàn Thế Quốc trông như thế nào, nhưng nàng cũng đã sớm đoán ra Hàn Thế Quốc trong sách là người có thể sánh ngang nam chủ, đứng cạnh nam chủ cũng không hề kém cạnh.
Hai người ngang hàng trở thành nhân vật tiêu biểu trong quân doanh, hơn nữa vẫn luôn cạnh tranh danh hiệu đệ nhất trong các cuộc khảo hạch.
Có khi Hàn Thế Quốc đoạt được, có khi nam chủ đoạt được, trong quân doanh, có thể so kè với nam chủ chỉ có Hàn Thế Quốc, hắn cũng thật sự rất xuất sắc.
Nhưng vai phụ chính là vai phụ, cũng là để tôn lên cho nam chủ mà thôi.
Nam chủ sống hạnh phúc viên mãn, nhưng hắn cho dù có giỏi đến đâu cũng vô dụng, vẫn sống rối tinh rối mù.
Giang Nguyệt cười nói: "Nói gì mà hối hận, chỉ có thể nói đó không phải duyên phận của ta, ta đã nhìn thông rồi."
Trong lòng mỉa mai, hối hận? Nàng làm sao có thể hối hận!
Giờ Giang Thiển cười hì hì, sau này sẽ thành quả phụ, sẽ có ngày nàng khóc lóc khi rửa mặt.
Tin tức tốt về việc Giang Thiển và Hàn Thế Quốc thân cận nhau như vậy, sau khi tan làm Giang Nguyệt lập tức đến đây báo cho Vương Hạc Tùng.
Đi làm thì không rảnh, nhưng tan làm, luôn phải gặp mặt một lần.
Giang Nguyệt muốn nắm chắc Vương Hạc Tùng, con trai của nhà khá giả ở trấn nhỏ này vào trong tay, chẳng phải phải dùng chút tâm tư sao?
Vương Hạc Tùng nghe nói vậy liền sửng sốt một chút, "Nhanh vậy sao?"
"Đó là đương nhiên." Giang Nguyệt vốn đang rất vui vẻ, kết quả vừa nghe giọng điệu này của hắn, không khỏi nhìn hắn một cái, "Dì của ta vốn định trèo cao vào nhà giàu, Hàn Thế Quốc bây giờ là quan quân, điều kiện tốt như vậy, dì ta làm sao có thể bỏ qua? Ta vừa mới nghe nói, hai nhà đều vô cùng hài lòng, ta đoán chừng rất nhanh Giang Thiển sẽ phải gả đi!"
Ý là nói, ta vì ngươi mà đã bỏ qua một mối hôn sự tốt như vậy!
"Mới chỉ vừa gặp mặt mà đã muốn gả, có phải là hơi vội vàng không?" Vương Hạc Tùng không nhận ra ý này, hắn không khỏi lên tiếng.
Giang Nguyệt: "Là có hơi vội, nhưng Hàn Thế Quốc cũng không thể kéo dài, anh ta không có nhiều ngày nghỉ, nếu hai người ưng mắt nhau thì đương nhiên sẽ kết hôn!"
Vương Hạc Tùng sẽ không nói rằng hắn cảm thấy Giang Thiển gả chồng nhanh như vậy, có lẽ là muốn chọc tức hắn.
Bị hắn phụ tình nên nàng hận chết hắn cho nên mới gấp gáp gả cho một người bất kỳ.
Hắn phải tìm cơ hội qua khuyên nhủ, đừng vì hắn mà lỗ mãng tìm người tùy tiện kết hôn.
Nhìn vẻ mặt thất thần của hắn, Giang Nguyệt có chút tức giận, nhưng bây giờ còn chưa gả xong, chỉ có thể kìm nén cơn giận, chỉ là không nhịn được oán giận, "Hạc Tùng, ngươi nói xem, có phải mẹ ngươi không thích ta không? Trước kia thường đi đưa trứng gà, kẹo sữa, bánh quy cho Giang Thiển, kết quả đến lượt ta, bà ấy thậm chí chẳng thèm liếc mắt một cái? Ta bây giờ đang mang trong bụng đứa cháu trai nhà họ Vương của các người đấy!"
"Mẹ ta đang bị chuyện của hai ta làm tức giận đến nằm trên giường rồi, còn tâm trạng đâu mà thăm ngươi, với cả ngươi cùng Giang Thiển không giống nhau, Giang Thiển là người mẹ ta vừa gặp đã chọn, đương nhiên sẽ thích."
Vương Hạc Tùng không nói chính là, mẹ hắn đặc biệt không ưa việc nàng chưa cưới mà đã chửa bụng, nói thẳng đó không phải là người đứng đắn!
Thậm chí còn muốn bỏ một khoản tiền cho Giang Nguyệt đi phá thai, nhưng vẫn muốn bắt hắn cưới Giang Thiển.
Bởi vì Giang Thiển như vậy mới là cô nương tốt đứng đắn, bà cụ cũng rất yêu thích.
Lão sư, giáo viên mẫu giáo, với y tá, ba nghề mà đại gia đại mụ ở Trung Quốc thích nhất.
Giang Thiển vừa khéo là một giáo viên.
Thực ra chức vị chỉ là một phần, quan trọng hơn cả là Vương lão thái thích tính cách của Giang Thiển, cô nương dịu dàng nói chuyện lễ phép, tính tình như nước, thật sự là càng tiếp xúc Vương lão thái càng yêu thích.
Cho nên cũng là rất không nỡ.
Nhưng bây giờ đã đổi người, còn đổi một người không biết giữ mình, chưa kết hôn đã dụ dỗ đàn ông có bầu, Vương lão thái ghét từ tận đáy lòng!
Không đến mắng nàng không biết xấu hổ cũng là vì thể diện và công việc của con trai, với lại xem cái thai trong bụng nàng, đến thăm hỏi tặng đồ ăn cho nàng?
Ăn cái rắm ấy!
Nhưng chuyện này, Vương Hạc Tùng đương nhiên không thể nói thẳng ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận