Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 148: Ở cữ (length: 7669)

Chu Quế Vân vốn tính ở lại hai ngày là được, kết quả lúc sắp đi, con gái con rể đều không cho đi, cứ nhất quyết giữ nàng ở lại trọn vẹn bảy ngày, lúc này mới chịu buông tha cho nàng về.
Nhưng Giang Thiển kỳ thật cũng còn muốn giữ mẹ lại thêm một chút, là chính Chu Quế Vân muốn về.
"Nương đến tận mắt nhìn thấy mẹ chồng ngươi chăm sóc ngươi và các con rất tốt, Thế Quốc cũng là thật lòng yêu ngươi, nương không có gì không yên lòng, vả lại cũng ở lại nhiều ngày như vậy, nương cần phải về." Chu Quế Vân nói với con gái như vậy.
Mấy ngày nay bà đều quan sát hết, con gái ở cữ đúng là không cần phải nhắc tới, được chăm sóc đặc biệt tốt.
Cho dù là Chu Quế Vân tự mình chăm sóc, phỏng chừng cũng chỉ được như vậy.
Cho nên tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn phải về.
Giang Thiển biết mẹ mình thực sự muốn về, dù là luyến tiếc, cũng chỉ có thể gật đầu.
Hàn Thế Quốc lái xe đưa bọn họ đến ga tàu còn mua cho hai chiếc giường nằm.
Vì trời nóng, đồ đạc khác không mang nhiều, chỉ mang theo trứng gà luộc và cà chua dưa chuột để ăn trên xe cho qua bữa.
Còn lại thì lên xe mua vậy, trên xe cũng có cơm hộp bán.
Bất quá còn có một cuộn vải đẹp, đây là Giang Thiển biết Cố Vân Lan chủ nhật này muốn cùng Lục Trưởng Chinh cùng nhau đưa hai đứa sinh đôi ra thị trấn, nên gọi nhờ mua về, để cho các cháu trai cháu gái làm quần áo, tiện thể mang về.
Chu Quế Vân không cần, nói gì cũng không chịu lấy, nói để lại cho ba đứa cháu trai về sau lớn lên làm quần áo mặc.
Vẫn là Hàn Thế Quốc lén cho lên xe, lúc đưa ra ga lên tàu mới lấy ra.
Bị bọn họ làm cho không còn cách nào khác, Chu Quế Vân mới chịu nhận.
Sau khi tiễn nhạc mẫu và tam cữu ca lên tàu, Hàn Thế Quốc lúc này mới lái xe về nhà.
Mà Chu Quế Vân cùng Giang Thủ Hà sau một ngày một đêm đã đến thị trấn, trước khi về đại đội Ngũ Tinh gọi điện thoại báo bình an.
Giang Thiển biết mọi người đã bình an đến nơi thì cũng yên tâm, thu dọn tâm tình một chút, liền dồn hết ý nghĩ vào các con.
Thời gian từ khi sinh đã qua 14 ngày, gần nửa tháng.
Mấy ngày nay vì dinh dưỡng đầy đủ, lại có người hỗ trợ trông con, ở cữ chỉ cần cho con bú sữa, chăm sóc mình cho tốt, những việc khác đều không cần bận tâm.
Thêm nữa người cũng còn trẻ, phục hồi nhanh, nên da dẻ rất tốt.
Không chỉ mình nàng được chăm sóc tốt, các con cũng vậy, vừa thoáng qua, các con đã cao lớn hơn không ít, tăng thêm một cân, chưa đến hai cân.
Vì tăng cân nhiều, nên bọn trẻ cũng chắc nịch, ví dụ như lão tam, tiếng khóc liền vang dội hơn lúc mới sinh rất nhiều, không còn như con mèo con trước đây, giờ khóc lên thì giọng to cực kỳ.
Lão đại lão nhị thì lại càng không cần nói, đều có chút phúng phính lên.
Chu Quế Vân còn khoe là đồ ăn của bà tốt, cho nên đồ ăn mới dinh dưỡng như vậy, bọn trẻ mới lớn tốt như thế!
Bất quá mấy đứa cũng dễ trông.
Bởi vì về cơ bản toàn ngủ, chỉ khi nào đói bụng, trên người cần thay tã, chúng mới phát ra tín hiệu báo cho người lớn rằng nên đến thu dọn và cho chúng ăn.
Nhưng chỉ cần trên người sạch sẽ, bụng ăn no, ba đứa con cho dù không ngủ được đều tự quan sát thế giới, cũng không quấy rầy ai, rất yên tĩnh.
Giang Thiển sẽ ở bên cạnh nhìn bọn chúng, sẽ không đến quấy rầy, nhưng trên mặt mày lộ vẻ đầy tình mẫu tử, khiến người nhìn đều cảm thấy ấm áp.
Hôm nay Cố Vân Lan mang theo cặp sinh đôi đến chơi.
Nhưng vẫn không được may mắn cho lắm, đến nơi thì tam thai đang ngủ.
"Mấy em đang ngủ à? Đúng là ngủ ghê thật đấy." Cặp sinh đôi thở dài.
Bọn họ đến thì các em luôn ngủ, từ khi sinh đến giờ, không sai biệt lắm là mỗi ngày lại đây, nhưng chỉ có hai lần đến đúng lúc nhìn thấy các em tỉnh giấc.
"Các em còn nhỏ mà, đương nhiên phải ngủ nhiều để lớn nha." Cố Vân Lan cười nói.
"Lúc nhỏ bọn ta cũng như vậy hả?" Song Song hỏi.
"Đúng, tất cả trẻ con đều như thế, chỉ là đợi lớn thêm một chút thì mới ngủ không nhiều như vậy."
Hai anh em đều tiếp thu lời giải thích này, nhưng cho dù các em không tỉnh, bọn họ cũng vui vẻ ngắm nhìn.
"Các em mập ra nhiều thật đó, xem ba đứa đều tròn xoe!"
"Đúng vậy a, bây giờ nhìn quen mắt, cảm thấy cũng không xấu."
"Vốn dĩ không xấu, không còn đỏ hỏn nữa mà bắt đầu trắng ra!"
"Không sai không sai, về sau nhất định sẽ đáng yêu!"
"..."
Hai anh em người một câu ta một lời còn cố tình nói nhỏ.
Giang Thiển cười cười, Cố Vân Lan cười hỏi: "Hiện tại cơ thể cảm thấy thế nào?"
"Đỡ nhiều rồi, cơ bản không có vấn đề gì." Giang Thiển thấy thoải mái hơn, trừ việc vẫn còn một chút sản dịch chưa hết hẳn, nhưng trên người thật sự bắt đầu dễ chịu.
Ba ngày đầu thì khó chịu nhất, nhưng ba ngày sau thật sự tốt lên nhiều, về sau thì mỗi ngày một khác, hiện tại mỗi ngày đều sẽ tự mình xuống giường đi lại, chỉ là không đi ra ngoài, mà chỉ ở trong phòng ở cữ.
"Vậy thì tốt, có mẹ chồng và Tiểu Trân chăm sóc, ngươi cũng bớt lo, ăn được nhiều không?"
"Ăn nhiều quá trời, bây giờ ta một ngày phải ăn sáu bữa."
"Thế cũng bình thường mà, ngươi nghĩ xem ngươi phải nuôi ba đứa nhỏ lận đó, hơn nữa sinh xong người ngươi cũng đâu có mập, ăn vào đều biến thành chất dinh dưỡng cho tụi nhỏ hết rồi, ngươi xem chúng nó lớn tốt không? Mới có bao lâu, nhìn xem đã không giống trẻ sinh non nữa, ta đoán trắng trẻo mũm mĩm chắc chắn không thua gì những đứa trẻ khác đâu." Cố Vân Lan nói.
Trước kia cô ấy lớn lên ở quê, cũng từng thấy trẻ con ở quê mới sinh ra là hình dáng gì, không chắc chắn là có thể hơn tam thai đâu.
Giang Thiển được an ủi phần nào, những ngày ở cữ sau sinh con cô cũng đích thực không thấy béo lên, các con cũng thực sự lớn lên rất tốt.
Chẳng qua là không nhịn được nhỏ giọng nói với Cố Vân Lan là thịt trên bụng cô đúng là rất lỏng lẻo.
Cái này gọi là cô có chút lo âu về vóc dáng.
Vết rạn da thì không có, nhưng cái này quả đúng là Cố Hiểu Lan cái miệng quạ đen nói trúng.
"Ngươi đừng vội, đợi ngươi hết cữ, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi luyện tập, ngươi cứ nghe lời ta luyện tập, ta bảo đảm ngươi có thể hồi phục lại như xưa!" Cố Vân Lan lập tức nói.
Cô cũng là người từng trải, lúc trước sinh xong hai đứa cũng từng lo âu về vóc dáng của mình, vẫn là về sau mới hồi phục lại đấy thôi.
Bây giờ nhìn thấy Giang Thiển lo lắng về chuyện này, đương nhiên là muốn cổ vũ cho cô.
"Vậy coi như quyết định nhé, đợi tôi hết cữ thì cậu nhất định dạy tôi đấy." Giang Thiển nói.
"Nhất định rồi!"
Đợi sau đó, cô cũng bảo Giang Thiển nghỉ ngơi cho tốt, mang hai đứa sinh đôi trở về.
Mẹ Hàn bưng cơm cữ đã làm xong đi vào, là một chén thịt gà, còn có rau xanh, cùng với cơm, trên chén cơm còn để hai quả trứng luộc có lòng đỏ ngậy béo.
Và tất cả những thứ này đều được Giang Thiển cho vào bụng.
Rốt cuộc thì vị giác khi mang thai đã được nới rộng nên có thể ăn được, đương nhiên còn một nguyên nhân khác, chính là như Cố Vân Lan nói, những thứ ăn vào đều thực sự biến thành chất dinh dưỡng.
Chẳng qua là cũng sẽ tẩm bổ cho thân thể cô, để thân thể cô nhanh chóng phục hồi.
"Nhân lúc các con chưa tỉnh, con ngủ một giấc đi." Mẹ Hàn cười nói.
"Vâng, mẹ và các bác cũng đi nghỉ đi ạ." Giang Thiển gật đầu.
Mẹ Hàn đáp lời, Giang Thiển cũng liền nhắm mắt ngủ một lát.
Rốt cuộc thì sinh ba đứa một lúc, thân mình xương cốt thiệt thòi, cô lại là người có tính khí không có gì lo lắng, đúng là có thể nói ngủ là ngủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận