Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến

Cá Ướp Muối Tức Phụ Vận May Đến - Chương 268: Nhất kiến chung tình đều là gặp sắc nảy lòng tham (length: 8170)

Hà Ngọc Liên nói chuyện chỉ là đầu môi chót lưỡi, dù sao mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, không có gì đáng nói.
Giang Thiển bắt đầu tìm Cố Vân Lan, Trình Miêu các nàng góp phiếu.
"Muốn nhiều phiếu công nghiệp như vậy để làm gì?" Trình Miêu hỏi.
"Tiểu Trân tháng sau liền muốn kết hôn a." Giang Thiển nói: "Ta muốn mua sắm chuẩn bị cho nàng một phần của hồi môn, còn thiếu một ít phiếu công nghiệp, các ngươi xem có hay không dư cho ta đổi chút, nếu không có ta gọi Thế Quốc đi tìm chiến hữu của hắn xem."
Nàng đương nhiên không phải đến bây giờ mới bắt đầu chuẩn bị của hồi môn cho Trương Tiểu Trân, sau khi đi công tác trở về đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Tỷ như bốn cái chăn bông đã đặt ở trong nhà, Hàn mẫu, người bà ngoại này cũng đã chuẩn bị hai bộ quần áo mới, cũng là gọi Niên Ngọc Chi giúp làm.
Nhưng còn có chậu rửa mặt, khăn mặt, cùng với ấm nước nóng này vẫn chưa chuẩn bị, cho nên cần góp thêm chút phiếu để mua sắm.
"Ngươi cái con mợ út này được đó, không sai biệt lắm coi Tiểu Trân là con gái gả đi a." Cố Vân Lan đáp ứng buổi chiều sẽ đưa phiếu tới cho nàng, cười nói.
Giang Thiển cũng cười một tiếng, "Mấy năm nay cũng vất vả Tiểu Trân, trong nhà hoàn toàn không cần ta lo chút nào, hiện tại nàng muốn xuất giá, ta cái con mợ út này ra chút tâm ý cũng nên."
Vì đồ vật thiếu không nhiều lắm, cho nên sau khi Cố Vân Lan đưa phiếu lại đây, Giang Thiển rất nhanh đã mua sắm đủ đồ mang về.
Bốn cái chăn bông, hai cái tám cân, hai cái bốn cân, hơn hai mươi cân tất cả.
So với năm đó mẹ nàng chuẩn bị chăn bông cho nàng tính cân nặng còn dày hơn.
Bởi vì bên này lạnh hơn so với nhà cũ, ví dụ hiện tại mới cuối tháng 9, mặc dù ban ngày nhiệt độ sẽ cao hơn một chút, nhưng buổi tối thì chỉ có mười độ.
Cho nên chuẩn bị chăn bông đương nhiên phải dày hơn một chút.
Còn có chậu rửa mặt, ấm nước nóng, khăn mặt và ống nhổ, những vật dụng hàng ngày này cũng đều mua đủ cả.
Con mợ út cho một phần của hồi môn này, thật sự không thể không nói không hậu hĩnh.
Trương Tiểu Trân cũng không dám nhận, âm thầm nói với bà ngoại Hàn rằng mua sắm chuẩn bị quá nhiều rồi.
Vốn con mợ út mua cho mấy cái chăn bông lớn nàng đã không dám nhận, kết quả hôm nay quản lý bếp ăn còn đưa thêm nhiều đồ dùng như vậy đến.
Mua sắm những thứ này mất bao nhiêu tiền a?
"Cũng hơi nhiều, người ta gả con gái cũng chưa chắc cho nhiều của hồi môn như vậy, nhưng mấy năm nay con cũng đã giúp con út và con mợ út nhiều lắm." Hàn mẫu nói.
"Đó là việc con phải làm, con đến đây, ăn, mặc ở, đi lại đều là con mợ út chuẩn bị, hàng năm còn cho con nhiều tiền như vậy gửi về nhà, con mợ út cho con còn hơn con làm nhiều." Trương Tiểu Trân không phải là người không biết đếm xỉa.
Có thể nói, quỹ đạo vận mệnh của nàng trong cả cuộc đời này, đều là do con út và con mợ út thay đổi.
Nàng thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc, vẫn sẽ mơ thấy quá khứ, mình ở nhà tất bật ngược xuôi, chăm lo cuộc sống của các em.
Luôn cảm thấy tất cả những điều này không chân thật, như một giấc mơ vậy.
Nàng đang nghĩ, nếu không có con út mang nàng đến đây, nàng không nhận sự giáo dục và ảnh hưởng của con mợ út, vậy thì bây giờ nàng sẽ như thế nào?
Đến trường học chắc chắn không thể, không có thời gian mà cũng chẳng có ý nghĩ đó.
Nàng hẳn sẽ giống như chị cả của nàng, đến tuổi sẽ tìm một chàng trai không tồi để gả đi, sau đó sinh con đẻ cái chứ?
Đó không chỉ là cuộc sống của nàng, mà là cuộc sống của tất cả các cô gái ở quê, không ai là ngoại lệ cả.
Nhưng từ cái đêm mà con út đến đón nàng đi, nàng đã trở thành một ngoại lệ.
Sau khi đến đây, nàng học được rất nhiều từ chỗ con mợ út, con mợ út đối với nàng cũng rất tốt, sẽ dạy nàng các loại kiến thức.
Nàng có thể trưởng thành như bây giờ, thật sự đều nhờ vào con mợ út của nàng.
Hàn mẫu rất hài lòng với sự giác ngộ này của cháu gái, cười nói: "Chuyện này trong lòng con hiểu là tốt rồi, con mợ út cũng không nói với bà nhiều về chuyện này, nói là không cần thiết. Dù sao con nhớ kỹ, con út và con mợ út thật sự thương con, hôm kia con mợ út còn nói với con, bảo con xem nơi này như nhà mẹ đẻ, sau này cho dù gả đến nhà người ta, cũng đừng sợ bị bắt nạt, mặc dù thường ngày hắn không bắt nạt con, nhưng không chừng chúng ta nhìn lầm, nếu thật sự dám động tay động chân với con, con đừng nhẫn nhịn, phải trở về nói cho chúng ta biết, hiểu không? Chúng ta cũng sẽ không để con bị khi dễ!"
"Bà ngoại, con biết. Bà yên tâm, đến Thích đối với con là nghiêm túc, ngay cả sổ tiết kiệm của hắn cũng muốn đưa cho con giữ." Trương Tiểu Trân đỏ mặt nói.
"Thật sao? Chuyện này là khi nào?" Hàn mẫu vừa nghe, lập tức liền cười nói.
"Chính là lúc trước." Mặt Trương Tiểu Trân hồng hào, "Nhưng mà con không muốn nhận." Sao có lý không kết hôn mà đi giữ sổ tiết kiệm quản tiền của người ta được.
Nhưng mà ngược lại, nàng liếc nhìn số dư, ừm, là người biết tiết kiệm tiền đó.
Hàn mẫu tươi cười rạng rỡ, bà không có hứng thú hỏi cháu rể có bao nhiêu tiền, nhưng chuyện này, ngày thứ hai Hàn mẫu đã kể lại với Giang Thiển.
Giang Thiển lập tức buồn cười, bởi vì nhớ tới lúc trước Hàn Thế Quốc cũng vậy, sợ nàng không đồng ý, lần đầu tiên đi hẹn hò ở trấn về trên đường, liền đưa sổ tiết kiệm cho nàng xem, muốn giao cho nàng giữ.
Cho nên nàng còn lấy chuyện này chất vấn Hàn Thế Quốc, có phải bọn họ đều học chung một lớp bổ túc không? Nếu không thì sao cách làm giống nhau vậy?
Hàn Thế Quốc cười, "Đây chính là thái độ của bọn anh, thấy thích thì ưng ý, đương nhiên sẽ đem thành ý của chúng anh ra!"
"Thành ý của các người là dùng tiền ném vào mặt người khác sao?" Giang Thiển cố tình gây sự.
"Không phải là ném tiền vào người khác, sao lại nói thế, gả chồng gả chồng mặc quần áo ăn cơm, những thứ khác đều không thiết thực, đem tiền mình vất vả tích cóp được cho đối tượng, đây chính là thứ tốt nhất chúng anh có thể lấy ra được."
Không phải khoe khoang mình có tiền, mà là muốn để cho người mình thích biết, bản thân mình thật lòng muốn lấy nàng về nhà.
Cũng là để người mình thích nhìn thấy, bản thân mình có năng lực nuôi sống gia đình.
Tìm đối tượng không thể chỉ dựa vào một cái miệng suông không đâu? Thế thì khác gì nói chuyện trên trời.
Giang Thiển cười nhìn hắn, "Ban đầu là thích ta, mới cho ta sổ tiết kiệm?"
"Đó là đương nhiên." Hàn Thế Quốc ôm vợ, "Lúc tan học trên đường nhìn thấy em, anh liền nghĩ, nếu như ba mẹ cho anh nói chuyện với người giống như em thì tốt biết bao? Nhưng anh biết khả năng đó cực kỳ nhỏ, không ngờ quanh đi quẩn lại, cuối cùng bà mối đến tận cửa muốn giới thiệu em cho anh quen biết, vợ à, em biết tâm trạng của anh lúc đó là như thế nào không?"
"Như thế nào?"
"Anh lập tức bắt đầu kích động, trong lòng anh đã nghĩ, nhất định phải cưới em về nhà, bất kể phải trả giá bao nhiêu, mặc kệ nhà em đưa ra điều kiện gì, anh đều sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn!" Hàn Thế Quốc nghiêm túc nhìn nàng.
Giang Thiển muốn nói không cảm động là giả, khẽ cằn nhằn: "Một cái liếc mắt kia là thích luôn à?"
"Đúng, đối với vợ, anh chính là nhất kiến chung tình!" Hàn Thế Quốc nói, ghé sát hôn nàng một cái.
Giang Thiển càu nhàu: "Người ta nói nhất kiến chung tình thật ra đều là gặp sắc nảy lòng tham."
"Cái này cũng không sai." Hàn Thế Quốc sờ sờ mặt cười trắng nõn của nàng, "Anh biết khi bà mối muốn cho anh nói chuyện với em, anh đã nghĩ xong cả chuyện chúng ta sẽ sinh mấy đứa con rồi."
"Không biết xấu hổ."
"Thật đó." Hàn Thế Quốc ôm nàng, "Anh hoàn toàn không thể khống chế được, đêm hôm đó nửa đêm còn phải thức dậy thay quần."
Giang Thiển nhịn không được véo hắn một cái, "Tên sắc lang nhà anh!"
Hàn Thế Quốc bật cười, rất mãn nguyện ôm lấy người vợ xinh đẹp của mình!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận