Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 97: Chẳng lẽ Thẩm Du Thành Hoàng Thu Oánh đều là kẻ ngu (length: 7533)

Quý Bạch Tình bị Ngụy Thư Nhiên túm cánh tay đau điếng, nhíu mày nói, "Hắn ở thì hắn cứ ở đó đi, có làm gì ảnh hưởng đến chúng ta ăn cơm đâu."
Thật ra thì vừa vào cửa nàng đã thấy rồi, nhưng Ngụy Thư Nhiên kích động cái gì vậy?
"Không phải, ngươi xem người phụ nữ bên cạnh hắn là ai vậy, có phải bác sĩ khoa mình không, ta chưa từng thấy bao giờ, ngươi biết không?"
Quý Bạch Tình liếc mắt, nhíu mày nói, "Không quen, chưa thấy bao giờ, kệ người ta đi, mua cơm thôi."
Ngụy Thư Nhiên thấy Quý Bạch Tình bước nhanh chân đi về phía trước, quay đầu liếc nhìn, mới đuổi kịp bước chân của Quý Bạch Tình.
Hai người bọn họ lấy đồ ăn, trong nhà ăn còn rất nhiều chỗ, Ngụy Thư Nhiên lại trực tiếp đi về phía cái bàn bên cạnh Thẩm Du Thành.
Quý Bạch Tình không để ý, nàng và Thẩm Du Thành vốn cũng không có gì, chuyện xem mắt là do người lớn giới thiệu, đều là người trưởng thành cả, có gì phải ngại chứ?
"Trưởng khoa Hoàng, trưởng khoa Thẩm." Đến bên đó, Quý Bạch Tình chủ động chào hỏi Hoàng Thu Oánh và Thẩm Du Thành.
"Ơi, bác sĩ Quý." Hoàng Thu Oánh cười với Quý Bạch Tình.
Nghe Hoàng Thu Oánh gọi "bác sĩ Quý", Cố Yên quay đầu lại nhìn, ngẩn ra một chút, lập tức cười với Quý Bạch Tình, thoải mái chào hỏi, "Bạch Tình."
Quý Bạch Tình hơi kinh ngạc, vừa nãy Ngụy Thư Nhiên cứ hỏi cô người ngồi ăn cơm bên cạnh trưởng khoa Thẩm có phải là bác sĩ khoa họ không, không ngờ lại là chị gái của Cố Giang Hà, ơ, quan hệ của bọn họ tốt vậy sao?
Quý Bạch Tình rất nhanh đã tỉnh táo lại, cũng thoải mái chào hỏi Cố Yên, "Diễm Diễm tỷ," ánh mắt cô dừng ở tay Cố Yên, miếng băng dính tiêm còn chưa gỡ, "Chị đi tiêm à, sao vậy?"
Lần trước ở quán sủi cảo đã gặp, khi đó hai người có chút ngại ngùng, nhưng cũng coi như hóa giải rồi, lúc này ánh mắt hai người chạm nhau, cùng cười một tiếng, có chút ý vị tan biến hiềm khích trước kia.
Cố Yên cười với cô nói, "Không sao, chỉ hơi cảm thôi."
"Đợt giao mùa rất dễ bị cảm, phải chú ý mới được."
"Đúng đó, nóng lạnh thất thường cũng rất dễ bị cảm, cô mau ăn cơm đi, để lát nữa nguội mất."
"Vâng."
Quý Bạch Tình ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thu Oánh, Ngụy Thư Nhiên ngồi đối diện đã sát bên Thẩm Du Thành rồi, cô tươi cười nhìn Thẩm Du Thành, "Trưởng khoa Thẩm, thật trùng hợp, anh nếm thử món thịt kho tàu này đi, ngon lắm." Vừa nói vừa gắp một miếng nạc bỏ qua, "Đũa này tôi chưa dùng."
Ngụy Thư Nhiên đúng là tâm lý mạnh mẽ, trước mặt bao nhiêu người như vậy mà cô ta không hề có vẻ ngại ngùng.
Cố Yên nhếch môi, liếc mắt nhìn nhau với Hoàng Thu Oánh, không ngờ, Hoàng Thu Oánh vươn đũa gắp miếng thịt kho tàu bỏ vào đĩa Cố Yên, thản nhiên nói với Ngụy Thư Nhiên, "Sư đệ ta không ăn thịt heo, cho Tiểu Cố ăn đi, dạo này cô ấy thích ăn mà ta không có mua."
Trời ạ!
Hoàng Thu Oánh cũng tốt quá rồi đi, chẳng lẽ thịt heo trong đĩa bún của Thẩm Du Thành là giả chắc?
Ngụy Thư Nhiên nhìn sắc mặt của Hoàng Thu Oánh, không dám có nửa điểm lỗ mãng, "Không khách khí, vậy nếu cô ấy thích ăn, thì ăn nhiều chút đi."
Xì, ai mà nghe không ra là cô ta nghiến răng nói chứ?
Hoàng Thu Oánh vẻ mặt hiền hòa cười với Ngụy Thư Nhiên, "Cô ấy nếm thử vị thôi là được rồi, cám ơn cô nhé Tiểu Ngụy."
Sắc mặt Thẩm Du Thành lạnh ngắt, anh bưng đĩa đứng dậy, lúc đi còn nói với Cố Yên, "Em về nói với nãi nãi, tối nay anh về nhà ăn cơm."
Cố Yên thất thần ừm một tiếng, cô có hơi phân vân, thịt kho tàu này nên ăn hay không ăn đây?
Thấy Cố Yên lơ đãng, Thẩm Du Thành đưa tay gõ nhẹ đầu Cố Yên, "Có nghe không đấy?"
Tê! Cố Yên hít một hơi lạnh, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, "Anh đánh hỏng đầu em rồi!"
Thẩm Du Thành nhìn cô một cái sâu sắc, rồi quay người đi, nếu nhìn từ phía trước có lẽ sẽ thấy tâm tình của anh thập phần vui vẻ, bởi vì sau khi xoay người anh đã cười.
"Thư Nhiên, mau ăn cơm đi." Quý Bạch Tình thấy khóe mắt Ngụy Thư Nhiên ửng đỏ, thản nhiên nói, "Thịt kho tàu mà lạnh thì không ngon đâu."
Ngụy Thư Nhiên oán hận gắp nhanh thịt nhét vào miệng, quá ức hiếp người rồi!
Hoàng Thu Oánh và Cố Yên ăn cơm xong đều đi cả, Cố Yên cuối cùng vẫn ăn miếng thịt kho tàu kia, nếu cô không ăn chẳng phải uổng công Hoàng Thu Oánh đã giúp Thẩm Du Thành cản "trà xanh" sao?
Hai người vừa đi, Ngụy Thư Nhiên liền tức giận ném đũa, "Quá ức hiếp người rồi!"
"Cô nói ai đấy?" Giọng Quý Bạch Tình nhàn nhạt.
"Còn ai vào đây, Hoàng Thu Oánh chứ còn ai." Ngụy Thư Nhiên nghiến răng nghiến lợi tức giận, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta không thể làm gì Hoàng Thu Oánh được.
Quý Bạch Tình nhìn cô nói, "Cô đang theo đuổi Thẩm Du Thành đấy à?"
Ngụy Thư Nhiên quyết tâm, liếc mắt nhìn Quý Bạch Tình, "Bạch Tình, ta theo đuổi anh ấy, cô không để ý chứ?"
"Lời này của cô thật kỳ quái, ta có gì mà để ý chứ?"
"Cô không để ý là tốt rồi."
"Tuyệt đối đừng nói vậy, nhỡ người khác nghe được, lại tưởng ta với anh ta có gì đó thì chết."
Tâm tình Ngụy Thư Nhiên tốt lên chút, "Bạch Tình, cô với Cố Giang Hà yêu đương cũng được, tìm đối tượng vẫn nên tìm người thành phố, cô nhìn chị của Cố Giang Hà kia xem, cái đức hạnh đó, nếu cô mà kết hôn với Cố Giang Hà, thì thời gian sau này sẽ sống thế nào đây?"
"Thư Nhiên," Quý Bạch Tình không vui nói, "Cô sau này đừng nói Giang Hà hay Diễm Diễm tỷ nữa, tôi thấy họ đều rất tốt."
Giọng Quý Bạch Tình khá nặng, mang chút ý cảnh cáo.
Ngụy Thư Nhiên bĩu môi nói, "Ta nói gì, chẳng phải vì cô thôi sao?"
Quý Bạch Tình không nói gì, cúi đầu ăn cơm, che giấu đi sự lạnh lẽo trong mắt, nàng đâu phải trẻ con, cái gì là tốt, cái gì là không tốt, chẳng lẽ nàng không nhìn ra sao? Nếu Cố Diễm Diễm thực sự không tốt, sao Hoàng Thu Oánh và Thẩm Du Thành lại thân với cô ấy như vậy? Lẽ nào bọn họ đều là đồ ngốc cả chắc?
Ngụy Thư Nhiên cắn răng tức giận, câu nói lúc Thẩm Du Thành sắp đi và cái người phụ nữ kia có ý gì vậy chứ?
Ăn trưa xong, Hoàng Thu Oánh về nghỉ ngơi, Cố Yên cũng trở về chỗ ở, không sốt, người cũng khỏe hơn nhiều, không bị lạnh nữa, chỉ có cổ họng vẫn cứ đau, nghẹt mũi nữa, cô suy nghĩ một chút, thay áo len, mặc áo khoác vào, đạp xe của Hoàng Thu Oánh đi văn phòng.
Xe đạp của Hoàng Thu Oánh vốn rất mới, vì cô cũng ít khi đi, dạo này toàn Cố Yên đi, mấy hôm nay cô làm nó trầy xước hết cả, Cố Yên định vài ngày nữa trả tiền cho Hoàng Thu Oánh để mua luôn chiếc xe đạp này, cô làm nó ra nông nỗi này cũng thấy ái ngại quá khi trả lại cho người ta.
Đương nhiên, cô cũng không quên nói với Giang nãi nãi, nói tối nay Cố Giang Hà sẽ về nhà.
Giai đoạn này văn phòng trung tâm điều động vừa lúc là thời gian không bận, lúc Cố Yên đến Thôi Khải Chấn đang ngồi đếm tiền tính sổ, thấy Cố Yên đi vào, Thôi Khải Chấn liền nói với cô, "Ba người các cô đúng là đồng bộ ghê."
"Nhan tổng với Tiểu Tề đều có đây ạ?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận