Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 325: Phù sa không lưu ruộng người ngoài (length: 7612)

"Giữa trưa có bữa tiệc gì vậy?" Cố Yên hỏi.
"Mời mấy kỹ thuật viên mà trước kia ta quen biết đi ăn bữa cơm, tiện thể nói chuyện chút."
Cố Yên ngồi xuống, đặt bản vẽ lên bàn, cười nói, "Ngươi đây là muốn đào góc tường người ta đấy."
Trâu Sĩ Hồng nói đầy ẩn ý, "Đào chân tường thì không đến mức, nhưng nếu người ta cảm thấy đãi ngộ bên ta tốt, muốn tới thì ta cũng không thể ngăn cản được. Cố tổng, vẽ bánh vẽ thì phải dựa vào cô rồi."
Cố Yên cười mắng, "Ngươi lại gạt ta rồi, ầy, mua bán xong rồi."
Nói rồi cô đưa bản vẽ đặt trên bàn cho Trâu Sĩ Hồng.
"Gì vậy?" Trâu Sĩ Hồng kéo bản vẽ về phía mình, vừa xem vừa hỏi, "Đây là hạng mục gì vậy?"
"Thiết kế có tên Hương Tạ nhai, thật ra là khu nhà máy cũ đó."
Trâu Sĩ Hồng đột ngột ngẩng đầu, "Cô mua lại chỗ đó rồi hả?"
"Ừa," Cố Yên cười một cách hời hợt, "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, tự chúng ta làm ăn, cũng phải để người của mình kiếm tiền chứ."
"Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
Cố Yên mỉm cười, "Đi vay."
Trước cô dùng giấy phép kinh doanh nhà hàng vay tiền để mua đất, sau khi có đất lại đi vay tiền xây dựng công trình, đợi cửa hàng xây xong, cô có thể dùng cửa hàng để vay tiếp, rồi lại vay thêm tiền cho hai kỳ xây dựng công trình.
Ba đến năm năm sau, bất động sản dưới tên cô Cố Yên đã đủ để cô ăn cả đời.
Người ta thường nói vốn sinh lời, trước đây chưa từng tiếp xúc, Cố Yên cũng không hiểu, đến khi đích thân làm cô mới hiểu, tiền đúng là có thể sinh tiền, sinh sôi nảy nở không ngừng.
"Cô!" Trâu Sĩ Hồng vừa thốt ra một chữ, định lên giọng nhưng lại chậm rãi buông xuống, "Ta thật không biết phải nói gì về cô nữa, cô mua nó làm cái gì chứ, mua rồi còn phải xây dựng, cô bỏ mấy chục vạn vào đó, bao giờ mới thu hồi được vốn? Diễm Diễm, cô quá cố chấp rồi!"
Cố Yên nghe Trâu Sĩ Hồng "hết lòng khuyên nhủ", chỉ mỉm cười, "Biết sao được, không mua lại thì ta ngủ không yên giấc."
Trâu Sĩ Hồng xem bản vẽ, hút liền hai điếu thuốc rồi nói, "Không được, ta cùng cô gánh."
Cố Yên biết Trâu Sĩ Hồng có ý tốt, sợ cô mua một mình sẽ thua lỗ, nhưng tấm lòng "đồng tình" tốt đẹp này, cô nhất định không nhận.
"Công ty xây dựng của chúng ta có thể nhận công trình của ta đã là giúp ta rồi, một bên nhà máy của ta xây gần xong, thì bên đó có thể khởi công, giá cả sẽ theo chi phí xây dựng nhà máy của chúng ta mà tính."
Trâu Sĩ Hồng nhìn cô nói, "Tiền nong gì chứ, cứ lo xong chỗ cô đã rồi tính tiếp, ta gọi kỹ sư tới, xem cần bao lâu để hoàn thành công việc."
Kỹ sư là đối tác mới của công ty xây dựng, tên là Cao Điện Hoa, chủ yếu phụ trách công trình xây dựng, anh ta là một kỹ sư công trình giàu kinh nghiệm, từng bị chèn ép ở đơn vị cũ, ngoài bốn mươi tuổi, ít nói, yêu cầu chất lượng công trình rất cao.
Yêu cầu duy nhất của anh ta khi đến đây là những công trình không đạt yêu cầu do anh ta nhận thì tuyệt đối sẽ không ký.
Cố Yên gật đầu.
Trâu Sĩ Hồng gọi Hà Tiểu Sanh tới, bảo cô đi gọi kỹ sư, chỗ bọn họ ít người, Hà Tiểu Sanh giờ như một viên gạch, chỗ nào cần là có mặt.
"Tiểu Sanh!" Cố Yên dặn thêm, "Mang cái hợp đồng xây dựng chỗ còn trống lúc nãy lại đây."
"Vâng!"
Trâu Sĩ Hồng hỏi, "Ký hợp đồng gì vậy?"
"Anh em ruột thịt cũng phải sòng phẳng, hợp đồng vẫn phải ký." Cố Yên nói, "Tôi đã tìm người làm thủ tục đăng ký bất động sản rồi, đến lúc đó chúng ta cứ đối chiếu giấy tờ mà giao dịch."
Trâu Sĩ Hồng thật sự bội phục Cố Yên, vay nhiều tiền như vậy, mà không thấy cô có chút lo lắng, anh rất tò mò, rốt cuộc người phụ nữ này có bao nhiêu nghị lực mà có thể gánh vác áp lực lớn như vậy!
Cao Điện Hoa từ công trường gần đó đến, nhìn bản vẽ, hỏi rõ yêu cầu của Cố Yên, cầm giấy bút vẽ vời một lúc rồi nói, "Mấy cái cửa hàng này nếu tính từ khi bắt đầu làm móng thì mất khoảng bốn mươi ngày là có thể xong, nhưng trước đó còn phải đo đạc, nhập vật liệu và chuẩn bị công tác các kiểu, dự tính hai tháng thì hoàn thành cũng được." Anh ta nói rồi nhìn Cố Yên, "Điều kiện tiên quyết là phải đủ vật liệu."
Cao Điện Hoa người không cao, hình dáng cũng bình thường, gầy gò, đeo kính, rõ ràng ngoài bốn mươi, trông như một ông lão cổ hủ.
"Ước tính bao nhiêu?" Cố Yên hỏi.
"Vật liệu chắc cũng hơn bốn vạn." Cao Điện Hoa chỉ vào vị trí lầu hai trên bản vẽ rồi nói, "Thiết kế kiểu dáng của lầu một và lầu hai khác nhau, nên cũng khó thi công."
Cố Yên cũng hiểu rõ điều này.
Cố Yên gật đầu, nói với Trâu Sĩ Hồng, "Tôi sẽ ứng trước sáu vạn, sau khi công trình hoàn thành sẽ thanh toán phần còn lại."
Trâu Sĩ Hồng thở dài, "Cô đừng gồng mình, có khó khăn thì cứ nói."
Anh ta thật không hiểu Cố Yên vì sao cứ nhất quyết phải mua mảnh đất này, cho dù xây thành cửa hàng cho thuê cũng chẳng thu được bao nhiêu tiền cả!
Thật ra, tư duy của thương nhân không giống nhau, Trâu Sĩ Hồng không nhìn xa được như vậy, đương nhiên không thể đoán được sau này mảnh đất này có giá trị gì. Đương nhiên, nếu Cố Yên không phải là người xuyên không, không từng trải qua thời đại bất động sản bùng nổ, thì có lẽ cô cũng không mua mảnh đất này.
Giữa trưa, Trâu Sĩ Hồng mời mọi người ăn cơm, Hà Tiểu Sanh cũng đi cùng, Cố Yên đóng vai ông chủ lớn, đương nhiên không thể để cô rót trà bưng nước được.
Lần trước Cố Yên và Thẩm Du Thành đặt tiệc cưới ở khách sạn Nam Giao, tạo ra trào lưu đặt tiệc cưới, Lâm Thiên Bảo lập tức báo cáo với lãnh đạo, triển khai hoạt động tiệc cưới, kết quả nhà hàng của khách sạn Nam Giao càng ngày càng đông khách, họ đã mua luôn mấy căn hộ sát vách, chuẩn bị xây một tòa nhà ba tầng chuyên để tổ chức tiệc cưới.
Cố Yên đến ăn cơm, lại đúng lúc gặp Lâm Thiên Bảo, Lâm Thiên Bảo trực tiếp đưa chai rượu vang đỏ đến phòng bao của cô.
Trâu Sĩ Hồng nói là mời kỹ thuật viên, nhưng thực chất cũng không chỉ có kỹ thuật viên, thấp nhất cũng là tổ trưởng kỹ thuật, có thể dẫn theo chục người, mấy ông thợ cả thì có sức hiệu triệu lớn, dưới trướng vô số đệ tử, một người đến thì có thể dẫn thêm vài người nữa.
Chỉ là trong thời đại “bát sắt” được đặt lên trên hết, có mấy ai chịu từ bỏ xí nghiệp công hữu để đến với xí nghiệp tư nhân?
Thứ duy nhất có thể lay động lòng người chính là "viên đạn bọc đường".
Trâu Sĩ Hồng tuy là kỹ sư, chuyên môn kỹ thuật rất giỏi, nhưng một cây làm chẳng nên non, một mình anh có giỏi kỹ thuật đến mấy cũng khó mà đánh trận, cho nên họ phải tìm người.
Trâu Sĩ Hồng nói là mời tám người, nhưng thật sự đến chỉ có năm người.
Đều là đồng nghiệp cũ, xem ra mọi người đều thấy Trâu Sĩ Hồng không có sức hút lớn.
Trong số đó có cả Địch Tiểu Hổ, người từng dưới quyền Trâu Sĩ Hồng ở xưởng thép, cũng có cả Phàn Quang Xuân, người từng làm việc chung tổ trưởng kỹ thuật với anh ở nhà máy Hoành Phong.
Mọi người ngồi xuống nói chuyện, Địch Tiểu Hổ lên tiếng, "Trâu tổng, lần này anh xoay sở giỏi thật, mấy lão già trong nhà máy giờ không ai dám nhắc đến anh nữa."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận