Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 150: Tìm kiếm chân tướng (length: 7921)

"Nàng có toan tính hay không thì ta không biết, nhưng tờ giấy Tào Giai Giai đưa cho ta rõ ràng là chữ của Hà Tiểu Sanh!" Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Tiểu Tề nhắc lại giọng vẫn không bình tĩnh, "Ta cầm tờ giấy đi tìm Hà Tiểu Sanh, ngươi biết lúc đó nàng nói gì không, nàng nói "Ngươi có thể làm gì được ta", ta làm gì được nàng chứ," Tiểu Tề nói nghẹn ngào, "Mập mạp, ta từng yêu Tào Giai Giai, nhưng ta luôn xem Hà Tiểu Sanh là bạn tốt nhất, hồi đó dù Tào Giai Giai luôn nói Hà Tiểu Sanh không tốt thế nào, ta cũng chưa thật sự giận Hà Tiểu Sanh!"
Cố Yên hỏi lại, "Nếu ngươi không từng giận Hà Tiểu Sanh, sao lại không tin nàng?"
"Chứng cứ rành rành, sao ta tin nàng được? Nếu ta tin nàng, chẳng phải nghi ngờ Tào Giai Giai vu oan cho mình?"
Cố Yên bình tĩnh hỏi lại, "Tào Giai Giai nói Hà Tiểu Sanh gây sự với nàng, ngươi đi hỏi Hà Tiểu Sanh thì nàng nói không có làm, ngươi cảm thấy Hà Tiểu Sanh nói dối. Hà Tiểu Sanh nói thấy Tào Giai Giai cùng người không đứng đắn hút thuốc chung, ngươi vẫn thấy Hà Tiểu Sanh nói dối, từ đầu chí cuối ngươi chưa từng tin Hà Tiểu Sanh, sao ngươi lại tin Tào Giai Giai đến vậy?"
Cố Yên chợt nhớ ra hỏi, "Đúng rồi, vì sao ngươi với Tào Giai Giai chia tay?"
"Một năm nọ, nhà khách phương bắc đến tuyển người, nàng xinh đẹp nên được chọn làm nhân viên phục vụ, không còn ở bên nhau nữa thì tự nhiên chia tay."
"Sau đó thì sao?" Cố Yên hỏi tiếp.
"Không biết, không liên lạc."
Cố Yên nói, "Dù sao chuyện này hai ngươi đời này không vượt qua được, nếu ngươi vẫn tin Tào Giai Giai, cho rằng Hà Tiểu Sanh là kẻ xấu, thì khỏi cần nghi ngờ niềm tin của mình, cứ thoải mái chút đi."
Tiểu Tề cười khổ, "Mập mạp, đây là khuyên người hay đang đâm dao vào tim ta vậy?"
Cố Yên còn lời chưa nói hết, "Chỉ là, nhỡ một ngày Tào Giai Giai đứng trước mặt ngươi nói, chuyện năm đó là do cô ta bày mưu tính kế, chỉ vì thấy ngươi và Hà Tiểu Sanh thân thiết, không vừa mắt nên cố tình làm vậy, mong ngươi đừng hối hận vì chưa từng tin Hà Tiểu Sanh."
Cố Yên ngắm trời đầy sao, thở dài, "Được rồi, ngươi tự suy nghĩ đi, ta đi ngủ đây, mệt rồi."
Hà Tiểu Sanh tìm ra sự thật có thể Tiểu Tề không tin, vậy nếu Tiểu Tề tự mình tìm ra sự thật thì sao? Chẳng lẽ hắn không tin chính mình sao?
Cố Yên không khuyên Tiểu Tề buông bỏ quá khứ, nhưng cô sẽ đâm dao vào tim Tiểu Tề, Hà Tiểu Sanh khó chịu, thì ngươi cũng đừng hòng thoải mái.
Trên đời chẳng có tường nào gió không lọt qua được, che giấu sự thật sớm muộn cũng có ngày lộ ra manh mối, Tiểu Tề, nếu ngươi sai, mong ngươi đừng hối hận!
Quan hệ ba người là vậy đấy, luôn có một người bị tổn thương.
Trên đời có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là nhân tâm. Nhìn mặt trời sẽ chói mắt, nhìn nhân tâm. Sẽ thất vọng thôi.
Cố Yên ngủ không ngon giấc.
Bình thường có Hà Tiểu Sanh ở đây, hai người luôn trò chuyện đến lúc ngủ, dù Hà Tiểu Sanh tính tình điềm đạm hơn nhiều, nhưng có khi nói chuyện cũng tức anh ách, hai người thường xuyên cãi nhau, nhưng lại thấy khá vui.
Cô nàng không ở đây như thiếu thứ gì đó vậy.
Đang ngủ ngon giấc, Cố Yên nghe thấy tiếng gõ cửa, mở mắt ra mới hơn sáu giờ, lập tức bực mình, "Ai đấy!"
"Ta, mập mạp," Tiểu Tề ở ngoài nói, "Ngươi dậy đi, chúng ta đến khách sạn Nam Giao."
"Đến khách sạn Nam Giao làm gì? Lại muốn mời khách à?"
"Không phải, ngươi giúp ta tìm một quản lý Lâm, nhờ anh ta giúp tìm người ở nhà khách phương bắc."
Cố Yên lập tức tỉnh táo, "Ngươi muốn đi tìm Tào Giai Giai kia à?"
"Tào Giai Giai sớm đã không ở nhà khách phương bắc, tìm người hỏi chút thôi."
"Sao ngươi biết nàng không ở đó?" Cố Yên vừa ngồi dậy vừa mặc quần áo hỏi.
Tiểu Tề không nói nữa, Cố Yên thì đã hiểu, đàn ông mà, chắc hẳn vẫn nhớ về mối tình đầu, hẳn hắn đi tìm Tào Giai Giai không được rồi.
Hơn sáu giờ họ đã xuất phát từ căn cứ, đến khách sạn Nam Giao chưa đến tám giờ. Đường đất kia tu sửa xong, tiết kiệm được chừng mười mấy phút lộ trình.
Hai người tùy tiện kiếm quán ăn sáng dùng chút điểm tâm, chờ một lát thì Lâm Thiên Bảo đến làm việc.
Thấy Cố Yên đến tìm mình sớm vậy, anh ta ngạc nhiên, khi biết ý định của họ thì liền gọi điện thoại tìm người, bảo Cố Yên đến tìm thẳng người đó.
Nhà khách phương bắc rất lớn, theo lời Tiểu Tề thì xưa kia cũng huy hoàng lắm, giờ thì xuống cấp rồi, Cố Yên đi qua thấy quả thật vậy, so với khách sạn Nam Giao, chỗ này cứ như trước cổng có thể giăng lưới bắt chim, người làm bên trong thì lười nhác.
Lâm Thiên Bảo giới thiệu cho họ một nữ tổ trưởng quản lý phòng của nhà khách phương bắc, hơn bốn mươi tuổi, làm ở đây đã nhiều năm.
Nghe nói họ tìm Tào Giai Giai, nữ tổ trưởng cười ngay, cô không nói gì về Tào Giai Giai mà hỏi Cố Yên, "Các người có quan hệ gì với cô ta?"
Chưa để Tiểu Tề lên tiếng, Cố Yên liền nói, "Cô ta nợ em trai tôi một khoản tiền không nhỏ, nhà tôi đang cần tiền gấp mà tìm không ra người, nên mới nhờ quản lý Lâm đến hỏi thăm."
Nữ tổ trưởng liếc Tiểu Tề, nói, "Thế thì khó tìm rồi, hơn hai năm trước từ sau chuyện kia thì cô ta không làm ở chỗ chúng tôi nữa."
"Chuyện gì vậy ạ?"
"Các người không biết à? Cô ta cặp với một cán bộ, muốn mẹ tròn con vuông đấy, ai ngờ bị vợ chính thức tìm đến đánh cho sảy thai tại chỗ."
Quả nhiên không phải thứ tốt lành gì!
Mắt Cố Yên sáng lên, "Sau đó thì sao ạ?"
Khi nói câu này, cô tiện thể nhìn Tiểu Tề, sắc mặt cậu ta rất khó coi, cô nghĩ, cho dù hôm nay không tìm được sự thật năm xưa thì thiên bình trong tay Tiểu Tề cũng không quá nghiêng về Tào Giai Giai đâu.
"Sau đó cô ta bỏ đi chứ sao," nữ tổ trưởng liếc Tiểu Tề, thương cảm nói, "Tiền đó chắc các người đừng nghĩ nữa, phỏng đoán cũng không đòi lại được đâu."
Nhưng người vẫn phải tìm chứ.
Cố Yên nghĩ nghĩ nói, "Có ai hồi đó có quan hệ tốt với cô ta không ạ, cô giúp chúng tôi hỏi với, cho một cái địa chỉ tương đối thôi cũng được, số tiền của chúng tôi không nhỏ đâu."
Nữ tổ trưởng cười, "Mấy người chơi thân với cô ta đều là đàn ông, có ai là nữ đâu, đợi tôi chút, tôi đi tìm một người hỏi xem."
Nữ tổ trưởng đi, Cố Yên lại nhìn Tiểu Tề, khóe miệng hắn cong lên nụ cười lạnh, "Sao thế?"
"Không sao, " Cố Yên mỉm cười, "Chỉ là muốn nhìn biểu cảm của ngươi thôi."
"Làm ngươi thất vọng rồi à?"
"Không có đâu." Cố Yên không nói tiếp, bởi nữ tổ trưởng đã đưa một người vội vàng tới.
Người đàn ông vừa đi vừa lảm nhảm, "Tôi với cô ta có quan hệ gì đâu, cô đừng có vu oan cho tôi."
"Tôi có bảo ông với cô ta có gì đâu, chỉ hỏi ông biết tin tức về cô ta không thôi mà, ông cuống cái gì vậy." Nữ tổ trưởng vừa nói vừa đi tới, "Ông Trương trước đây từng gặp cô ta, biết cô ta ở đâu."
Người tên Trương vội vàng giải thích, "Tôi gặp cô ta cách đây hơn một năm rồi, bây giờ còn ở đó không thì tôi không biết, mà nếu các người có tìm được cô ta thì tuyệt đối đừng nói là tôi nói cho các người biết nhé."
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận