Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 132: Thẩm Du Thành gặp phải phiền toái (length: 7886)

Ngụy Thư Nhiên cười không nổi, cho dù là gượng gạo nàng cũng không làm được, sao lại đụng phải Diệp Như Phỉ cái nữ sát tinh này?
"Là, là đưa," Ngụy Thư Nhiên lấy hết can đảm nói, "Trưởng khoa Thẩm biết."
Diệp Như Phỉ hừ một tiếng, "Ngươi coi ta là đồ ngốc à, hắn nếu thật biết, ngươi còn cần phải lén lút đến đây sao?" Nàng nhìn Ngụy Thư Nhiên trông giống con hồ ly nhỏ, trong lòng càng thêm không thích, "Cầm cái áo len rách của ngươi rồi nhanh chóng cút đi."
Ngụy Thư Nhiên cắn môi dưới, mắt ngấn nước, cầm áo len nhanh chóng chạy ra ngoài.
Diệp Như Phỉ cũng không khách sáo, "Về sau muốn giở trò thì đừng có mà đến cái chỗ này, vô liêm sỉ!"
Ngụy Thư Nhiên cúi đầu, trong mắt tràn đầy hận ý, nàng chỉ là thích Thẩm Du Thành mà thôi, tại sao lại phải làm nhục nàng như vậy!
Diệp Như Phỉ nhìn bóng lưng Ngụy Thư Nhiên, cười lạnh một tiếng.
Ngụy Thư Nhiên vừa đi, Thẩm Du Thành liền trở lại, hắn đương nhiên không biết trong văn phòng của mình vừa xảy ra chuyện như vậy.
Hắn vẫn luôn bận chuẩn bị cho hội nghị giao lưu khoa học thuật về can đảm toàn quốc năm ngày vào tháng mười một sắp tới, vốn dĩ hội nghị này không cần đến hắn an bài, nhưng trưởng khoa Ngô của bọn họ dạo gần đây thân thể không được khỏe, giao hết mọi việc cho Thẩm Du Thành.
Theo thông lệ, hội nghị giao lưu thuật phải có sân bãi đã họp, có chỗ ăn, có chỗ nghỉ ngơi, còn cần phải sắp xếp xe cộ đưa đón. Các hãng thuốc lớn cung cấp thuốc cho bệnh viện cũng đều hỗ trợ các loại hội nghị giao lưu khoa học thuật lớn như này, nên cũng không tốn kém gì, việc hôm nay Thẩm Du Thành phải làm là đi xem qua sân bãi trước.
"Bác sĩ Diệp, còn chưa tan ca sao?" Thẩm Du Thành giọng ôn tồn chào hỏi Diệp Như Phỉ.
"Chưa," Diệp Như Phỉ đối với ai cũng ngạo mạn, với Thẩm Du Thành cũng vậy, "Vừa mới thay ngươi đuổi một con ruồi đi rồi, cái nhân tình này nhớ mà trả."
"Ruồi, ruồi gì?"
"Có người tới đưa áo len cho ngươi đấy!" Diệp Như Phỉ cầm túi xách, xoay người rời đi.
Thẩm Du Thành con người này, cũng không tệ lắm, Diệp Như Phỉ vừa đi vừa nghĩ, y thuật không tệ, người cũng đẹp trai, chỉ là làm việc rất cố chấp, lại không có chỗ dựa, nếu không tìm một người như vậy cũng được.
Thẩm Du Thành nhíu mày, ai đến đưa áo len cho hắn?
Nghĩ một hồi, hắn cũng rời văn phòng, mặc dù không biết là ai tới đưa áo len, nhưng cũng đoán được sơ sơ, hắn nghĩ ngày mai xác nhận lại với sư tỷ xem sao.
Bởi vì gần đây Trâu Sĩ Hồng hợp tác với người của xưởng thiết bị khá tốt, cho nên nhân viên bán hàng của xưởng muốn mời Trâu Sĩ Hồng ăn cơm, Cố Yên vốn dĩ không đi, nàng cảm thấy mình quản nội vụ, không cần phải làm mấy cái quan hệ với xưởng này nọ. Nhưng mà nhân viên bán hàng Chu Tiêu, tự mình đến tận văn phòng bên này, nhất định bắt Cố Yên đi cùng.
Cố Yên cũng không tiện từ chối, tầm tối liền cùng Trâu Sĩ Hồng, Tiểu Tề và nhân viên bán hàng cùng đi đến khách sạn Nam Giao, đến cửa phòng ăn, Trâu Sĩ Hồng bọn họ đi vào trước, Cố Yên đi sau lên nhà vệ sinh, đi ra đã thấy Thẩm Du Thành đang cùng ba bốn người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện gì đó.
Thẩm Du Thành dáng người cao, lưng lại thẳng, đứng giữa đám người vô cùng nổi bật, mấy người bọn họ đi rất chậm.
Cố Yên muốn chào hỏi, nhưng lại sợ làm phiền hắn, liền định trực tiếp bỏ đi, nếu như trực tiếp bỏ đi thì lại càng lướt qua bọn họ. Đang lúc suy nghĩ, bỗng nhiên thấy mấy người phía trước dừng lại, nhìn theo mặt bên, Cố Yên có thể thấy được sắc mặt Thẩm Du Thành rất nghiêm nghị, nói một hồi, mấy người lại lôi kéo hắn, tựa như muốn kéo hắn đi đâu đó, có thể thấy Thẩm Du Thành đang ra sức từ chối, cả áo trên cũng bị vặn vẹo.
Cố Yên thấy vậy, vội gọi một tiếng, "Thẩm Du Thành!"
Mấy người đang kéo lập tức dừng lại, cùng nhìn về phía Cố Yên.
Cố Yên bước nhanh chạy tới, "Thẩm Du Thành, các ngươi đang làm gì vậy?" Giọng nàng hơi gấp gáp, sắc mặt mấy người kia trông không ổn chút nào.
"Không có gì," Thẩm Du Thành hít sâu một hơi, làm cho tâm tình trở nên bình thản, trực tiếp nắm tay Cố Yên, nắm chặt, nói với mấy người kia, "Xem đi, ta đã nói có hẹn các ngươi còn không tin."
Tay đột nhiên bị nắm, còn bị siết chặt, tim Cố Yên lập tức nhảy lên tận cổ họng.
"Thẩm chủ nhiệm hóa ra là có hẹn với giai nhân, vậy bọn tôi không quấy rầy nữa." Một người đàn ông trong số đó cười nói.
Cố Yên ngẩn người, lập tức cười với mấy người kia, chậm rãi nói, "Xin lỗi nhé, chúng tôi đi trước." Nói xong lại nói với Thẩm Du Thành, "Đều đang đợi, chúng ta mau đi thôi."
Thẩm Du Thành gật gật đầu, khoát tay với mấy người kia, rồi bị Cố Yên dẫn đi.
Đi thật xa rồi, Thẩm Du Thành mới buông tay Cố Yên ra, nhỏ giọng nói, "Cảm ơn đã giúp tôi giải vây."
Tay Cố Yên bị Thẩm Du Thành nắm hơi khó chịu, nhưng cũng không dám giãy ra, hỏi, "Sao vậy, mấy người đó nhìn lạ lắm?"
Thẩm Du Thành trầm giọng nói, "Gần đây xưởng thuốc kia có loại thuốc đang làm thử nghiệm lâm sàng, xảy ra vấn đề, muốn để chúng ta bao che, vừa rồi muốn kéo tôi đi ăn cơm."
Đến bây giờ Thẩm Du Thành mới chính thức hiểu ra, vì sao trưởng phòng Ngô lại đem những việc liên quan đến hội nghị này giao cho hắn làm, việc này khiến chính hắn khó xử, muốn bắt người khác làm bia đỡ đạn, à, đâu có dễ dàng như vậy!
Cố Yên đưa tay lên giả vờ kéo vạt áo Thẩm Du Thành, dư quang nhìn ra sau, mấy người kia còn chưa đi, vẫn còn có người nhìn về phía bọn họ, Cố Yên tiện thể nói, "Anh cùng tôi đi ăn cơm đi, ăn cơm xong chúng ta cùng nhau về."
"Như vậy có được không? Hay là tôi đứng một bên chờ cô?"
"Đứng một bên chờ là sao, không sao, đều không phải chuyện gì quan trọng."
Thẩm Du Thành nghĩ ngợi rồi gật đầu.
Cố Yên vừa đi vừa nói, "Sao lại thế được chứ, thử nghiệm lâm sàng có vấn đề, sao bọn họ lại muốn bao che, như vậy không phải là quá vô trách nhiệm với bệnh nhân sao?"
Thẩm Du Thành giải thích với Cố Yên, "Một loại thuốc từ nghiên cứu đến khi ra thị trường, không chỉ cần các bộ phận phê duyệt, mà còn phải làm thử nghiệm lâm sàng, giữa quá trình này cần phải trải qua một quy trình rất dài, nếu như lâm sàng không thông qua, vậy toàn bộ công sức của bọn họ đổ sông đổ biển, lại phải bắt đầu lại."
Cố Yên hỏi, "Thử nghiệm lâm sàng lẽ ra phải cho phép có một tỷ lệ phần trăm xuất hiện tác dụng phụ chứ."
"Có, nhưng ở bên chúng ta có mười ca bệnh tham gia thử nghiệm, đã có hai ca nổi mề đay cùng với các phản ứng không tốt khác, chuyện này thật đáng sợ."
Cố Yên nghe xong sởn cả da gà, giận nói, "Đã vậy rồi, còn muốn các anh che giấu, đúng là quá vô trách nhiệm!"
"Đừng nói nữa, coi như chuyện này cô chưa từng nghe thấy đi."
Đến cửa phòng ăn, nếu lại nói thì bị người có ý nghe thấy thì không hay.
Cố Yên kéo cửa để Thẩm Du Thành vào trước rồi mới đi vào, đi được hai bước, nàng cảm thấy không đúng, vội hỏi Thẩm Du Thành, "Sao anh lại ở đây?"
"Tháng mười một có hội nghị học thuật về can đảm, tôi đến xem sân bãi."
Cố Yên chợt nhớ ra, nắm lấy tay Thẩm Du Thành, hỏi, "Vậy sân bãi này chẳng lẽ không phải là do xí nghiệp dược tài trợ chứ?"
- Các bảo bối, cảm ơn mọi người đã chờ đợi (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận