Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 317: Công báo tư thù (length: 7891)

"Không sao cả, đăng ký rồi cũng có thể ly hôn!" Diệp Hoa mặt không biến sắc nói tiếp một câu rồi xách túi, bước trên giày cao gót rời đi.
Trong lòng Cố Yên thực sự rất tức giận, nàng không hiểu nổi, làm gì có người mẹ nào lại mong con mình sống không tốt, dù là trả thù đi nữa, ngươi cũng không thể trả thù lên người con ruột của mình chứ!
Diệp Hoa vừa đi, Hà Tiểu Sanh đã chạy tới.
"Béo tỷ, tỷ không sao chứ." Hà Tiểu Sanh hỏi, "Cái kia...quán ăn nhanh đóng cửa rồi, em gọi điện cho ba em?"
"Cảm ơn Tiểu Sanh," Cố Yên vô cùng cảm kích, "Ba em còn phải để ý đến người yêu của bà ấy, đừng để ba em vướng vào chuyện."
"Vậy chị phải làm sao bây giờ?"
"Không sao mà," Cố Yên an ủi Hà Tiểu Sanh, "Chị tìm người giúp là được."
Cố Yên vừa nói vừa lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Du Minh, Thẩm Du Minh quen biết nhiều người, hơn nữa không sợ đắc tội Diệp Hoa, nếu không thì nàng cũng không biết tìm ai giúp.
Hà Tiểu Sanh thấy Cố Yên bắt đầu gọi điện liền không nói gì nữa.
Cố Yên gọi một lúc, Thẩm Du Minh mới gọi lại.
"Nhị ca, em gặp phiền phức rồi, cần anh giúp."
Thẩm Du Minh cũng không quanh co, "Nói."
"Mẹ của Thẩm Du Thành muốn em và Thẩm Du Thành chia tay, bà ta tìm người trước hết niêm phong quán ăn nhanh của em."
Thẩm Du Minh mắng một tiếng, vội hỏi tiếp, "Bộ phận nào niêm phong?"
"Nói là ngành vệ sinh, Diệp Hoa vừa rời khỏi căn cứ của em, em còn chưa kịp qua xem."
"Anh biết rồi, em bây giờ về quán ăn nhanh kia xem sao, anh tìm người qua."
"Nhị ca, anh nói rõ tình hình với người ta nhé, không được vì giúp tụi em mà gây phiền phức cho người khác."
"Anh biết, vậy nha. Đúng rồi, không phải mấy ngày nữa hai đứa định kết hôn sao, anh và mẹ anh ngày mai về trước, còn gì chưa chuẩn bị xong không?"
"Chắc là trừ thiệp mời chưa phát thì còn lại đều ổn."
"Được."
Gọi cho Thẩm Du Minh xong, trong lòng Cố Yên an ổn hơn nhiều, nàng cúp máy, gọi Hà Tiểu Sanh sang công trường bên cạnh. Đống đất đá ở đó đã san bằng xong, giờ đang chuẩn bị đổ bê tông.
Mấy chục, cả trăm công nhân làm việc hăng say, nhìn cảnh này cũng khiến người ta thấy hứng khởi.
Lúc nàng sang đó, Trâu Sĩ Hồng và Thôi Khải Chấn đang nói chuyện, thấy Cố Yên tới, Trâu Sĩ Hồng hỏi, "Sao rồi, người đi chưa?"
Cố Yên gật đầu, "Đi rồi, Trâu tổng, cảm ơn đã giúp đỡ lúc hoạn nạn nhé!"
Trâu Sĩ Hồng cười lớn một tiếng, "Nghe mấy lời này cứ chướng tai, sau này đừng nói nữa."
Cố Yên cũng cười, hỏi Thôi Khải Chấn, "Anh Thôi, chân anh không sao chứ."
"Ổn rồi," Thôi Khải Chấn vén tay áo sơ mi, lộ ra cánh tay rắn chắc, mặt đã có dấu vết rám nắng, trông anh tinh thần rất tốt, "Diễm Diễm, có khó khăn gì cứ nói, mọi người cùng nhau giải quyết."
"Cảm ơn anh Thôi." Cố Yên đương nhiên cảm động, "Anh Thôi, cứ yên tâm giao bên trung tâm điều phối cho Lưu Tuyết, cô ấy làm tốt đấy."
Người tiếp quản công việc của Thôi Khải Chấn là Lưu Tuyết, do A Thanh sắp xếp, là bà con xa của anh ta, năm nay ba mươi, đã có hai con. Người phụ nữ đã kết hôn làm việc lúc nào cũng mạnh mẽ hơn các cô gái trẻ. Lưu Tuyết dám nói dám làm, tính cách lại mạnh mẽ, rất phù hợp với công việc này.
"Vậy thì anh yên tâm."
Chân Thôi Khải Chấn không tiện, cũng không đi xe máy được, cho nên anh chuyển đến căn cứ này ở. Cố Yên hỏi vài chuyện hậu cần, bị bọn họ thúc giục đi, bảo nàng về giải quyết chuyện quán ăn nhanh trước.
Cố Yên cũng không khách sáo, lên xe máy phóng nhanh, chạy về quán ăn nhanh.
Quán ăn nhanh đã đóng cửa, trên cửa dán một đôi giấy niêm phong màu hồng phấn, viết ngày tháng niêm phong. Cố Yên thấy mà giận sôi người, tiến đến cọ cọ xé giấy niêm phong xuống, lấy chìa khóa mở cửa, đi vào, tìm giấy viết, viết dòng chữ "Tạm ngừng kinh doanh vì có việc" rồi dán lên, lại ra sau bếp xem, phòng bếp có chút lộn xộn, trên thớt còn nhiều bọt thức ăn chưa kịp dọn, nàng mở tủ lạnh ra xem, rất nhiều đồ ăn đã cắt gọt đều bỏ trong tủ lạnh.
"Có ai không?" Bên ngoài vọng tiếng gọi.
Cố Yên đậy tủ lạnh lại, vội đáp, "Có." rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Hai thanh niên hai ba mươi tuổi đang đứng ở cửa.
"Chào chị, anh Minh bảo bọn em tới." Một người hơi cao nói.
"Chào hai người, cứ vào đi, em là Cố Diễm Diễm, là em dâu Thẩm Du Minh." Cố Yên tự giới thiệu xong, nhanh chóng mời họ vào.
Cố Yên nói rõ sự tình, sau đó đưa giấy niêm phong cho thanh niên cao, "Đây là giấy niêm phong."
Thanh niên cao nhìn dòng chữ cười nói, "Ngành vệ sinh gì chứ, toàn lách luật cả thôi, đúng lúc, bọn em rảnh, đi thôi, tụi mình qua đó một chuyến."
Cố Yên nghe xong thấy trong lòng thoải mái, lúc này cùng hai thanh niên này ra ngoài, người thấp tên Trình Phi, người cao tên Lưu Vạn Cường, đều là bạn tốt của Thẩm Du Minh.
Hai người họ lái xe tới.
"Em dâu, nghe nói cô mua một khu đất à!" Lưu Vạn Cường vừa lái xe vừa nói.
"Đúng ạ, chính là khu nhà xưởng cũ."
"Giỏi đó, em định làm gì?"
"Em định xây một dãy cửa hàng mặt đường trước," Cố Yên cười nói, "Nếu các anh muốn làm ăn mà chưa có chỗ thì cứ đến tìm nhị ca và em."
"Em dâu, có câu này của em là tụi anh không khách sáo rồi đó nhé!"
Cho họ thuê ba tháng nửa năm thì cũng dùng được mà.
Đang nói chuyện thì đã đến tổ dân phố, họ đỗ xe bên ngoài, rồi đi thẳng vào trong.
Trong cơ quan vắng tanh, chỉ có một chị lớn năm mươi tuổi đeo kính lão đang đọc báo.
Thấy ba người họ đi vào, bà ta liếc nhìn qua khe hở kính, "Ba người làm gì?"
Cố Yên nói, "Có người dán giấy niêm phong cửa hàng của tôi rồi đi, tôi cũng không biết là chuyện gì nên đến hỏi xem."
Chị kia nhìn giấy niêm phong trong tay Cố Yên, thờ ơ nói, "Chắc chắn là cửa hàng của cô có vấn đề nên mới bị dán, không có vấn đề thì ai dán cho cô?"
"Vậy gặp phải chuyện này, tôi phải tìm ai?"
"Ai dán cho cô thì cô tìm người đó đi."
Cố Yên... Nàng thật muốn chửi thề, trong tình hình này thì người bình thường sao mà sống được?
"Chị, Chung Mậu Thành đâu?" Trình Phi hỏi.
Chị kia lườm hắn một cái, "Mấy người không phải biết ai dán sao, còn tới hỏi tôi, kiếm chuyện à! Đang đánh bài ở phía sau đó!"
Được thôi, không phải là nước lũ cuốn vào miếu long vương, người một nhà không biết người một nhà sao?
Lưu Vạn Cường và Trình Phi gọi Chung Mậu Thành ra, tát hắn hai cái trước mặt Cố Yên, Chung Mậu Thành cũng thực sự ủy khuất, nói buổi sáng tổ trưởng tổ dân phố bảo bọn họ đi, ý của hắn là hắn không dám không nghe lời của tổ trưởng tổ dân phố.
Ra đường đi rồi, Lưu Vạn Cường nói với Cố Yên cứ mở cửa kinh doanh bình thường, bên Chung Mậu Thành có chuyện gì sẽ liên hệ trực tiếp với anh, trưởng ban cũng không ngu, chuyện công báo tư thù bọn họ chỉ làm lơ thôi, không dại gì mà nhúng tay vào.
Cố Yên tin lời Lưu Vạn Cường, quan đều là cáo già, sao dễ dàng kết thù với người khác được?
- Bảo bối, chương 314 hôm qua bị kiểm duyệt, cho nên không hiển thị, hôm nay mình sửa lại đã bỏ cấm rồi. Hôm nay hai chương, mai mình lại up nhé a a đát.
Hy vọng mọi người đều khỏe!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận