Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 484: Ta không có muốn ly hôn a (length: 7795)

"Ngươi nhìn xem bên ngoài," Trâu Sĩ Hồng chỉ về phía sau ký túc xá, nơi đó rất nhiều phòng đều sáng đèn, "Đoán chừng một nửa số người đã thức dậy cả rồi."
Cố Yên nói, "Tiểu Tề, ngươi đi vào ký túc xá thông báo một tiếng, cứ nói là bắt người đánh bạc, để bọn họ nhớ cho kỹ."
Tiểu Tề gật đầu, quay người đi.
Chẳng bao lâu, Hà Tiểu Sanh tới gọi Cố Yên, "Diễm Diễm tỷ, tiền lương công nhân đã trả hết, người cũng đã về ký túc xá, sáng mai sẽ cho bọn họ đi làm."
"Gọi Mạnh Đông Đông về đây, những người khác cứ từ từ ở bên ngoài." Cố Yên nói, "Trâu tổng, ngươi đi ngủ đi."
Trâu Sĩ Hồng gật đầu, quay người đi, mấy chuyện này, hắn không muốn có mặt ở hiện trường.
Không bao lâu, Mạnh Lan dẫn Mạnh Đông Đông trở về.
Mạnh Đông Đông cũng không có vẻ gì ủ rũ, ngược lại Mạnh Lan thì mặt mày rất khó coi, lúc nào cũng phải dọn dẹp hậu quả cho em trai, có lẽ cũng mệt mỏi rồi.
Mạnh Đông Đông ngẩng đầu nhìn Cố Yên, oán hận nói, "Tỷ, ta thấy rõ rồi, bọn họ Cố gia căn bản xem thường ngươi, ngươi đừng dây dưa với bọn họ nữa, đi, chúng ta về nhà, gọi cha đến đây, ngươi ly hôn với bọn họ đi!"
Hảo a, Cố Giang Hải còn chưa nói ghét bỏ nhà họ Mạnh đòi ly hôn đâu, Mạnh Đông Đông đã mở miệng trước.
Mạnh Lan không thể tin nổi nhìn Mạnh Đông Đông, "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói ly hôn, đến lúc đó ta nhất định sẽ tìm cho tỷ một người tốt hơn!"
Mạnh Lan tức giận run cả người, một tay tát mạnh vào mặt Mạnh Đông Đông.
"Ngươi đánh ta?" Mạnh Đông Đông trợn mắt nói, lập tức giật người nhào vào Mạnh Lan, cả người từ trên xuống dưới, toàn động tác côn đồ, "Ngươi đánh đi, tốt nhất là đánh chết ta luôn đi!"
Mạnh Lan vừa tức vừa vội.
"A Thanh," Cố Yên gọi A Thanh một tiếng, "Giao người cho ngươi."
A Thanh gật đầu, "Yên tâm đi Diễm Diễm tỷ, loại người hỗn láo này vào tay ta thì đừng hòng có cửa!"
A Thanh phẩy tay, hai người phía sau đưa tay ghì chặt Mạnh Đông Đông, kéo hắn ra ngoài.
"Cố Diễm Diễm, ngươi muốn đưa ta đi đâu? Ta muốn mách cha..." bên ngoài, giọng Mạnh Đông Đông yếu dần.
"Đông Đông." Mạnh Lan vội vã định chạy ra ngoài.
"Tẩu tử!" Cố Yên lên giọng.
Mạnh Lan đành dừng lại, hỏi, "Diễm Diễm, ngươi muốn đưa hắn đi đâu?"
Cố Yên nhàn nhạt nói, "Bán cho mỏ than tư nhân ở Thanh Sơn huyện đào than."
Mạnh Lan vừa kinh hãi vừa sợ hãi, "Diễm Diễm, dù sao hắn cũng là cậu của Mai Tử, ngươi..."
Nói tới đây thì nàng không dám nói nữa, Cố Yên đây là muốn giết Mạnh Đông Đông sao?
Cố Yên lạnh lùng nhìn Mạnh Lan, giọng vẫn lạnh nhạt, "Loại cặn bã xã hội chết không có gì đáng tiếc, không giết chết hắn thì giữ lại làm gì? Ta có thể cho hắn quay về, nếu như hắn thật ép ngươi ly hôn với anh ta, ngươi ly hôn sao? Nếu ngươi ly hôn cũng được thôi, Mai Tử và Liễu Tử ta sẽ không để ngươi mang đi, ngươi phải nghĩ cho kỹ đấy."
Mạnh Lan thất thần nhìn Cố Giang Hải, trong đôi mắt vốn hiền lành của Cố Giang Hải, giờ lại ánh lên vẻ thất vọng tột độ.
Cố Giang Hải nói, "Mạnh Lan, người nhà các ngươi chiều Mạnh Đông Đông quen rồi, hỗn láo quen rồi, hắn đòi ly hôn, chắc hẳn ngươi cũng muốn, đúng không?"
"Ta..." Mạnh Lan bật khóc, "Ta không muốn ly hôn mà!"
"Ngươi thì không muốn, nhưng em trai ngươi chắc chắn sẽ ép ngươi ly hôn, ta hỏi ngươi, lần tới hắn lại ép ly hôn, ngươi ly hôn hay là không ly hôn?"
"Ta..." Mạnh Lan khóc nấc lên, "Ta không ly hôn, không ly hôn!"
Nói thật, hồi trước Cố gia tuy hơi nghèo, nhưng Cố Giang Hải thật thà, bố mẹ chồng nhà chồng cũng hiểu lẽ phải, cuộc sống ở Cố gia cũng không quá khó khăn. Bây giờ cả nhà từ nông thôn lên thành phố, có tiệm bánh bao, có nhà, hai cô con gái cũng ngoan ngoãn, lại có bố mẹ chồng giúp đỡ, cả em chồng, em gái chồng cũng không chịu kém ai, nếu có tái giá, nàng cũng chẳng thể nào có được cuộc sống tốt đẹp thế này!
Hà Tiểu Sanh bước tới nói, "Tẩu tử, cô đừng khóc, Cố tổng chỉ là muốn cho Mạnh Đông Đông một bài học thôi. Môi trường ở mỏ than rất gian khổ, ăn đủ khổ rồi mới biết thế nào là những ngày tốt lành, biết đâu chừng lần này em trai cô sẽ thay đổi. Nếu hắn có thể quay về rồi chăm chỉ làm ăn kiếm tiền, cưới vợ tử tế rồi sống những ngày êm ấm, chẳng phải tốt hơn sao?"
Cố Yên đứng lên, "Tẩu tử, lần này nếu có thể quản thúc hắn thì may ra có thể yên ổn một thời gian, nếu không thì xem như triệt để hết thuốc chữa, có để hắn quay về hay không thì tùy cô quyết định, ta nghe cô."
Mạnh Lan run rẩy, "Vậy thì phải để nó ở đó bao lâu?"
"Ta nghĩ là tới khi nào hắn biết cách làm người thì thôi, lúc nào thì quay về, bất quá hắn là em trai ruột của cô, cô quyết định."
Mạnh Lan không nói gì.
Cố Yên nói, "Cô nghĩ đi, ta mệt rồi, về nhà đây."
Đêm đó, Cố Yên về đến nhà thì đã gần sáng, may mà Thẩm Du Thành trực ca đêm, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép Cố Yên làm vậy.
Việc Cố Yên làm vậy có lẽ chỉ vì ghét Mạnh Đông Đông sao?
Kỳ thật không phải, nàng là vì Cố Giang Hải, vì hai đứa trẻ nhà họ Cố, vợ chồng ly hôn, khổ chỉ có con cái.
Cố Yên ngủ liền một mạch đến giữa trưa, Thẩm Du Thành xuống ca đêm, thấy Cố Yên vẫn còn ngủ ở nhà, cũng rất ngạc nhiên.
Cố Yên không dám nói tối qua mình thức gần như cả đêm, chỉ nói là hơi mệt, giữa trưa hai người cùng nhau dậy, làm chút đồ ăn qua loa rồi đến văn phòng ở đường Hương Tạ.
Thẩm Du Thành thì đến trường học, dạo này anh bận phụ đạo luận văn, rất bận.
Cố Yên vừa mới vào văn phòng thì Đổng Tú Tú đã nói, "Cố tổng, buổi sáng ông Bạch Vân Phi có gọi điện, muốn ngài gọi lại đấy ạ."
"Không nói là chuyện gì?" Cố Yên vừa nói vừa cởi áo khoác.
Đổng Tú Tú thuận tay giúp Cố Yên nhận áo, "Tôi không dám hỏi, ông Lư chủ tiệm may Tuyết Kỳ bên cạnh có đến, nói là chờ ngài tới rồi mới đến, tôi có nói với bà ấy được không?"
"Sao thế, muốn đến trả tiền thuê phòng à?"
"Tôi đoán thế."
"Tôi gọi điện thoại cho Bạch tổng trước, cô giúp tôi qua bên cạnh gọi Lâm Thiên Bảo mang ấm trà hoa quế mật đến đây, chuyện của Lư Tuyết Kỳ bên đó không gấp, để bà ta tới muộn chút cũng được."
"Dạ, Cố tổng."
Cố Yên không biết Bạch Vân Phi tìm mình vì chuyện gì, có lẽ cũng không thoát khỏi chuyện xây dựng chợ vật liệu xây dựng của anh ta.
Điện thoại vừa thông, Bạch Vân Phi đã nói muốn qua đây.
Cố Yên cũng khó mà từ chối, Lâm Thiên Bảo bên kia mới mang trà qua chưa bao lâu thì Bạch Vân Phi đã đến.
Lâm Thiên Bảo mở tiệm ăn ở đây cũng tiện cho Cố Yên, ăn uống đều thuận tiện cả.
Bạch Vân Phi người không cao lắm, nhưng vốn dĩ đã thư sinh, mặc thêm chiếc áo khoác đen lại càng thêm phần nho nhã.
Cố Yên nói xong tự mình pha trà cho Bạch Vân Phi, loại trà hoa quế mật của cô không hợp với anh ta.
"Nơi này của cô đúng là thoải mái đấy, tôi nghe nói cô đang xây một tòa nhà ở đằng sau?"
"Phi ca, thông tin của anh nhanh thật đấy." Cố Yên không khỏi ngạc nhiên, vì không có nhiều người biết chuyện này.
"Hôm kia tôi ăn cơm với người bên bộ phận xây dựng nghe họ nói, cô cũng giỏi quá đi, nghe nói chi phí công trình không dưới trăm vạn đâu."
Cố Yên bưng trà đã pha xong ra cho Bạch Vân Phi, "Hây, tôi chẳng qua cũng là liều mình mà thôi, Phi ca, có chuyện gì mà tìm tôi vậy?"
- Bảo bối à, hai chương hết rồi nhé, cuối tuần vui vẻ nhé, yêu yêu nhiều nha (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận