Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 182: Ngươi chính mình làm khách sạn? (length: 9010)

Hà Tiểu Sanh vẫn để xe máy nổ ầm ĩ, nên giọng nàng cũng lớn tiếng, "Ta ở ngoài không có gì hay ho nên về đây luôn, mập tỷ, tỷ đi đâu đó?"
"Ta đến nhà bà Giang, chủ nhà của ta, bà ấy có chút việc, ta phải đến giúp một tay."
Hà Tiểu Sanh thất vọng nói, "Ta vội về để chơi với tỷ nè, tỷ lại phải đi, ta còn mua bánh bột nếp mang về nữa chứ."
"Lớn chừng này rồi còn ham chơi, rảnh thì đi thăm ba con không tốt sao?"
Hà Tiểu Sanh hừ một tiếng, mặt có chút không tự nhiên.
"Thôi đi, thôi đi, cầm bánh bột nếp về hiếu kính ba con đi."
"Ta mới không thèm đi."
"Thôi nào," Cố Yên dỗ nàng như dỗ con nít, "Ta biết một chỗ ăn lẩu ngon lắm, khi nào về ta mời ngươi ăn lẩu nhé."
"Nhớ giữ lời đó nha?"
"Ta nói chuyện khi nào không đáng tin hả?"
"Đi, vì bữa lẩu đó, ta không so đo với tỷ." Hà Tiểu Sanh nói xong liền quay đầu xe máy đi.
Hà Tiểu Sanh chạy xe máy loạng choạng đi cùng Cố Yên một đoạn, cuối cùng hết kiên nhẫn, tự mình phóng đi.
Cố Yên vừa vào sân nhà bà Giang đã thấy đầy sân chăn màn, ga trải giường gì đó, bà lão còn cầm chổi quét giường quét dọn, vừa quét vừa lẩm bẩm gì đó.
Cố Yên ngạc nhiên nói, "Bà ơi, bà đang làm gì thế?"
"Diễm Diễm về rồi à," bà Giang lập tức vui vẻ ra mặt, "Đây là chăn màn chuẩn bị cho A Thành cưới vợ đó, bà sợ có rệp nên đem ra phơi."
Nghe bà Giang nói, Cố Yên mới để ý, mấy tấm chăn màn đầy sân ngoài màu đỏ tươi thì cũng màu hồng phấn, đúng là chuẩn bị cho đám cưới.
Cố Yên cảm thấy chướng mắt, giữa mùa đông lấy đâu ra rệp mà phơi, nhưng nàng vẫn cười nói, "Được đó! Bà cần chuẩn bị thứ gì, con giúp bà chuẩn bị cho."
"Những gì thầy dặn bà đều nhớ rồi," bà Giang vui vẻ nói, "Để bà đi lấy cho con xem, chờ nhé."
Cố Yên về nhà bỏ túi xuống, thay áo lông, mặc áo bông, bà Giang cũng đã mang ra tờ giấy viết sẵn, Cố Yên liếc qua tờ giấy, lập tức hiểu vì sao bà lão gọi nàng tới, đồ cần mua trên đó đừng nói một bà lão, đến cả người trưởng thành như nàng xem cũng thấy mệt.
Nào là tam sinh ba quả, tam sinh còn phải chín, gà và cá phải nguyên con, thịt phải hình vuông, quả thì phải ba loại, không được có lê, ngũ cốc phải đủ loại, đến cân lượng cũng có, bánh bao thì phải to bằng miệng chén.
Cố Yên hoài nghi năng lực làm việc của Thẩm Du Thành, tùy tiện thôi cũng được, việc gì phải quá mức tỉ mỉ thế, bà lão đâu phải người ngốc, cẩn thận quá bà cũng không tin đâu.
Cố Yên cau mày nói, "Bà ơi, có thể đơn giản một chút không, thế này phiền phức quá."
"Thế có là gì đâu, thế này là đơn giản lắm rồi, ngày xưa lúc bà còn nhỏ, nhà người ta tế tổ là cả một việc lớn," bà Giang thở dài, "Phải chuẩn bị trước mấy ngày, trên dưới bận rộn, tiếc là..."
Bà lão nói rồi ngập ngừng, "Thôi, chuyện cũ không nhắc nữa." Bà lấy ra một xấp tiền lớn từ trong túi nhét vào tay Cố Yên, "Con cầm lấy mà lo liệu đi, thừa thì cứ giữ, thiếu thì về bà đưa cho, chỉ cần một thứ thôi, bà cái gì cũng phải chọn cho thật tốt."
Cố Yên nói, "Còn thừa con sẽ trả bà..." Nàng vừa nói vừa nhét tờ giấy vào túi, "Con đi nhào bột mì trước, giờ này đậy lên lò và trông chừng, buổi tối chắc có thể dùng rồi."
"Được, bà đi nhóm thêm củi cho lửa lớn một chút."
Cố Yên vừa đi nhào bột mì vừa lo mua mấy thứ kia, thời này đâu có được như hiện đại, nàng biết mua những thứ kia ở đâu bây giờ, nghĩ một lúc hai mắt nàng sáng lên, haha, chỗ khác không mua được thì trong nhà hàng khách sạn Nam Giao chắc chắn có!
Cố Yên nhào bột xong, bưng vào phòng bà Giang đậy lên cái bếp, sau đó chuẩn bị ra ngoài, kết quả bà Giang bắt nàng uống một cốc sữa rồi mới cho đi, bà lão tự tay rửa ly, đổ sữa bột vào...
Cố Yên... Bà lão đâu phải không biết đạo lý đối nhân xử thế, bây giờ có việc cần đến người ta thì bắt đầu ân cần, hừ hừ.
"Bà ơi, bà đừng đổ nữa, con không uống."
Bà Giang cau mặt, "Con xem con bây giờ gầy thế kia, không bổ dưỡng sao được, uống hết rồi hãy đi."
Cố Yên... Nàng gầy? Cố Diễm Diễm hiện tại cao 1m65 nặng 60kg, thế này mà gọi gầy á?
Nói thật thì cân nặng này thật sự không gầy, nhưng Cố Yên nghĩ cứ thế này cũng được, giữ mãi dáng người này, sang năm mở khách sạn bận rộn rồi tự khắc sẽ gầy thôi.
Cố Yên không chịu uống thì bà lão túm nàng không cho đi, Cố Yên không còn cách nào khác đành uống sữa rồi mới đi đến nhà hàng khách sạn Nam Giao.
Lâm Thiên Bảo không ở nhà hàng, Cố Yên phải gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ hỏi.
"Cố tổng, gió nào đưa cô tới vậy!" Lâm Thiên Bảo nghe nói Cố Yên đến thì chạy chậm ra.
"Tôi cần anh giúp đỡ."
"Lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng giúp cô, đi vào uống trà trước đi." Lâm Thiên Bảo vừa nói vừa đi.
Cố Yên vội nói, "Nè, Lâm ca, tôi đang có việc gấp, trà để sau đi."
"Có việc gì?" Lâm Thiên Bảo kinh ngạc hỏi.
"Ấy," Cố Yên cầm tờ giấy cho Lâm Thiên Bảo xem, "Lâm ca, anh xem này, giờ này tôi chẳng mua được gì, đành phải đến tìm anh thôi."
"Đây là đồ gì vậy?" Lâm Thiên Bảo cầm tờ giấy xem rồi ngạc nhiên hỏi, "Để làm gì?"
Cố Yên kể lại đầu đuôi sự việc rồi nói, "Tôi không muốn chạy loanh quanh, chỉ đành đến tìm anh."
"Tìm tôi là đúng rồi!" Lâm Thiên Bảo bá khí nói, "Đi, đi phòng trà chờ, Tiểu Vương!" Anh gọi vọng một nhân viên phục vụ, "Gọi đầu bếp trưởng lên phòng trà tìm tôi."
"Vâng, Lâm tổng."
Cố Yên vừa thấy Lâm Thiên Bảo nhất định phải kéo mình vào phòng trà liền biết anh ta có chuyện.
Vừa đến phòng trà, Lâm Thiên Bảo liền bắt đầu pha trà, rót trà rất ân cần.
Cố Yên nhận lấy rồi nói, "Lâm ca, để tôi rót cho, anh nói đi, có việc gì?"
"Haha... quả nhiên là muội tử thông minh."
"Cái thân phận này của tôi chuyển đổi nhanh quá nhỉ, giờ thành muội tử của anh rồi."
"Vẫn luôn là thế mà, tính sao, hai ta hay là làm cái lễ kết nghĩa bái lạy rồi kêu nhau hai tiếng huynh muội?"
"Tốt nhất là lại bày thêm hai mâm tiệc chiêu đãi mọi người một cái, được không?"
Lâm Thiên Bảo cười ha hả, Cố Yên cũng cười theo.
Đầu bếp trưởng vừa tới, Lâm Thiên Bảo đưa giấy cho Cố Yên để đầu bếp trưởng xem, vừa xem đầu bếp trưởng đã nói ngay, "Gà vịt cá thịt bếp của chúng ta có hết, những thứ khác để tôi xem còn có thể chuẩn bị đủ thứ gì, đào giòn ngọt thì không có, thợ làm bánh có làm bánh gatô không?"
Cố Yên nghĩ rồi nói, "Không có cũng không sao, tôi sợ bà lão để ý mấy cái đó, ở tiệm bánh ngọt cũng có, cái này dễ mua, những thứ khác ông giúp tôi chuẩn bị được rồi."
"Cá rán thì nhanh, nhưng gà và thịt thì hơi khó nấu, gà phải giết tươi."
Cố Yên bèn nói, "Cá và thịt tôi mang về tự nấu được, phiền ông chuẩn bị giúp tôi những thứ khác."
Đầu bếp trưởng mập mạp sảng khoái đáp, "Được thôi, chút nữa, nửa tiếng nữa tôi chuẩn bị đủ cho cô."
Cố Yên đương nhiên là cảm ơn rối rít.
Đầu bếp trưởng đi rồi, Cố Yên lấy tiền đưa cho Lâm Thiên Bảo.
Lâm Thiên Bảo nhíu mày, "Chúng ta là quan hệ gì mà giúp cô chút chuyện này còn phải lấy tiền?"
"Nếu đây là của anh thì không nói, đồ nhà nước tôi không dám dính vào, với lại tôi cũng là làm cho người khác."
Lâm Thiên Bảo nghe vậy rất thoải mái nói, "Được, đưa tôi hai chục tệ, lát tôi tìm kế toán hạch toán."
Cố Yên rút ra năm tờ tiền lớn đưa cho Lâm Thiên Bảo, "Cầm đi, coi chừng bị người ta nói xấu."
"Không cần đâu..."
Cố Yên nghiêm mặt nói, "Tôi không phải chưa từng đi mua đồ, chẳng lẽ tôi không biết giá sao? Hơn nữa tôi đưa cho anh cũng có nhiều đâu, chắc cũng chỉ đủ chi phí thôi."
"Tôi nhận còn không được sao?" Lâm Thiên Bảo cất hết tiền vào.
"Nói đi, anh có việc gì?"
"Haha, đúng là không gạt được cô," Lâm Thiên Bảo uống một ngụm trà, "Đơn vị chúng tôi năm nay không phải làm ăn tốt lắm sao, sắp vào tháng chạp rồi, chúng tôi chuẩn bị lên kế hoạch tổ chức một vài hoạt động, lãnh đạo muốn mọi người thu thập ý kiến của quần chúng, mấy hôm nay sẽ họp để thảo luận, tôi thì vẫn chưa nghĩ ra phương án nào cả, tôi định tối nay sẽ tìm cô, mà thật khéo chiều nay cô lại đến."
"Hoạt động của khách sạn và nhà hàng sẽ lên kế hoạch chung?" Cố Yên hỏi.
"Có thể làm chung thì tốt nhất."
Cố Yên thở dài, "Lâm ca, nói thật với anh nhé, khách sạn tôi cũng muốn làm, trong đầu tôi có bấy nhiêu đó thôi, nếu để anh cuỗm hết thì sau này tôi làm sao bây giờ?"
Lâm Thiên Bảo giật mình, "Cô tự mình làm khách sạn?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận