Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 166: Chơi thực hoa a (length: 7756)

Cố Yên đối với từ "Tiêu sát phòng" rất nhạy cảm, rốt cuộc thì con kỹ nữ có mưu mô Ngụy Thư Nhiên kia đang ở tiêu sát phòng, bước chân của nàng lập tức dừng lại.
"Đắc tội người rồi thôi." Đúng là giọng của Ngụy Thư Nhiên, giọng nàng đặc biệt õng ẹo, "Vương ca, anh tìm mối quan hệ giúp em nha, em không muốn ở đó nữa, anh xem tay em bị ăn mòn hết rồi."
"Lại đây, để anh xem, ai da, tay nhỏ tróc da hết rồi, thật là làm người ta đau lòng quá đi."
Cố Yên nàng may là chưa ăn cơm, nếu không thế nào cũng phải phun ra hết.
"Tìm quan hệ thì phải tìm Tạ viện trưởng thôi, có phải Tạ viện trưởng không?" Có người nói.
Lập tức vang lên giọng một người đàn ông trung niên nhàn nhạt, "Cô đắc tội ai vậy?"
"Đắc tội khoa phụ sản Hoàng Thu Oánh và Quý Bạch Tình á, kỳ thật em cũng có làm gì đâu, chỉ là cùng chị gái của bạn trai Quý Bạch Tình cãi nhau một trận thôi nha."
Cố Yên nghe mà giật mình, đồ Ngụy Thư Nhiên, vậy mà lại ngậm máu phun người ở đây!
"Hoàng Thu Oánh?" Người đàn ông trung niên kia hình như không tin, "Không thể nào, cô ta không phải rất thanh cao sao?"
"Vương ca, Tạ viện trưởng không tin em rồi," Ngụy Thư Nhiên ủy khuất nói, "Ai, không nói nữa, em tự phạt một ly."
Cố Yên giận đến mức răng sắp cắn rụng rồi, nàng thật hận hiện tại không có điện thoại thông minh, nếu không đã quay video lại rồi, nhất định phải làm cho Ngụy Thư Nhiên không thể làm người nữa!
Cố Yên trở lại thấy dáng vẻ bọn họ nói chuyện rất cao hứng, Cố Yên liền đứng bên cạnh mỉm cười rót trà rót nước cho bọn họ.
Thẩm Du Thành không cho Cố Yên làm những việc này, "Sư huynh và sư tỷ đều là người một nhà, không cần phải khách sáo như vậy."
"Người nhà cả rồi thì sợ gì chứ." Cố Yên lơ đễnh.
Hoàng Thu Oánh trêu chọc, "A, biết điều thật."
Cố Yên ngứa da cả lên rồi!
Đùa thì đùa, đợi đến khi bọn họ không để ý, Hoàng Thu Oánh vẫn hỏi, "Vừa nãy lúc em mới trở về thì sao?"
Bởi vì Cố Yên tới đối diện hướng nàng, cho nên nàng mới nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cố Yên, lúc Cố Yên trở về sắc mặt vô cùng ngưng trọng, thấy nàng nhìn mình thì rất nhanh đã bình thường lại.
"Không có gì mà," Cố Yên đương nhiên không muốn làm mất hứng của bọn họ, cười nói, "Vừa nãy các anh chị đang nói chuyện hội nghị phải không, không mở à?"
"Không mở." Thẩm Du Thành lại giải thích cho Cố Yên, "Thật ra công ty dược đã chịu nhượng bộ rồi, nhưng mà Ngô chủ nhiệm vì tranh một hơi, cuối cùng vẫn quyết định không hợp tác."
Thẩm Du Thành chỉ nói qua loa vậy thôi, kỳ thực sau khi chủ nhiệm khoa của bọn họ quyết định không hợp tác thì giữa chừng cũng đã trải qua rất nhiều giằng xé, nhất là bây giờ. Ngô chủ nhiệm không chịu cho công ty dược mặt mũi, công ty dược liền cuống cuồng chạy đôn chạy đáo lên trên, sợ họ ngừng thuốc của mình, nhưng nghĩ lại thì phía trước đã làm mất lòng rồi, sao lúc trước còn như thế chứ?
"Cũng không chỉ vì tranh một hơi thôi đâu," Cố Yên nhỏ giọng nói, "Nếu như nhượng bộ thì sẽ cổ vũ khí diễm ngang ngược của công ty dược, bệnh viện là của bác sĩ, nếu để cho công ty dược khống chế thì chẳng phải là trò cười sao?"
Cố Yên dứt lời, thấy những người khác đều kinh ngạc nhìn mình, nàng mới phản ứng lại, mình không nên nói những lời này, vừa lúc phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên, rượu cũng đưa tới, nàng nhanh chóng cầm bình rót rượu rót cho mọi người.
"Tiểu Cố nói đúng," Trình Phượng Cường thở dài, "Viên đạn bọc đường này thật không phải là đồ tốt gì, một hai lần thì có thể cự tuyệt, thời gian dài phỏng đoán đều phải luân hãm."
"Trình chủ nhiệm đừng nghĩ nhiều vậy, ta mặc kệ người khác thế nào, chỉ cần đối xử xứng đáng với lương tâm của mình là được, trong công ty dược cũng không nhất định đều là người xấu," Cố Yên nâng ly lên cười nói, "Nào, mời anh một ly, cảm ơn anh đã giúp bạn của ta."
"Khách khí, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm thôi."
Bữa cơm này, bốn người đều ăn rất vui vẻ, cơ bản đều là Trình Phượng Cường bọn họ ba người nói chuyện, bọn họ thảo luận đều là một vài kỹ thuật điều trị và thiết bị y tế tiên tiến, Cố Yên đều nghe hiểu được, cho nên nàng cũng có thể chen vào vài câu.
Nhưng phần lớn thời gian Cố Yên đều chỉ nghe, càng nghe tim nàng càng ngứa ngáy, quốc gia hiện tại quản lý thuốc men, thiết bị y tế là tương đối lỏng lẻo. Nếu như từ bây giờ mà có thể đi vào ngành này, thì kiếm tiền như nước chảy, không hề khoa trương một chút nào.
Nhưng mà thứ này nói như thế nào nhỉ, thôi vậy, Cố Yên sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt với chính mình, vẫn quyết định từ bỏ, ngành này không nghĩ tới nữa.
Bốn người chỉ ăn cơm nói chuyện phiếm, đều không mấy khi uống rượu, một chai rượu đỏ đến cuối cùng cũng chỉ mới hết được một phần ba, Cố Yên gửi ở quầy bar, khi tính tiền Lâm Thiên Bảo lại giảm giá cho, hết tất cả 90 đồng.
Cố Yên cất cuốn sổ tay quản lý Lâm Thiên Bảo đưa vào trong túi, không lộ ra, chuẩn bị đi tìm bọn họ thì chợt thấy Ngụy Thư Nhiên đỡ một ông già hói đầu đang đi ra ngoài.
Cố Yên vội vàng né sang một bên.
Ngụy Thư Nhiên sau lưng hay sử chiêu ám, Cố Yên nghĩ, lần này nàng không thể công khai, Ngụy Thư Nhiên chơi xấu, nàng cũng phải chơi xấu mới được.
Phía sau lục tục đi ra khá nhiều người, xem ra là họ đã tàn cuộc.
Cố Yên quay trở lại, hỏi Lâm Thiên Bảo phòng bao đó là ai mời khách, Lâm Thiên Bảo nói là nhà máy băng gạc, Cố Yên lại hỏi họ có thuê phòng trên tầng không, dọa Lâm Thiên Bảo mặt mày tái mét, bảo Cố Yên tuyệt đối đừng gây chuyện.
Với phản ứng của Lâm Thiên Bảo thế này thì dù anh ta không thừa nhận, Cố Yên cũng biết, đám người đó chắc chắn có thuê phòng ở trên đó.
Cố Yên an ủi Lâm Thiên Bảo nói sẽ không gây chuyện ở địa bàn của anh ta, Lâm Thiên Bảo mới yên tâm.
Bản thân Cố Yên là người từng làm ở khách sạn năm sao, người gì mà chưa từng gặp, kiểu người nào mà chưa từng nghe qua sao, Ngụy Thư Nhiên thế này đã là gì, so với người ăn chơi mà nàng đã gặp thì còn kém xa.
Cố Yên nghĩ nghĩ, vẫn là về trước đã, còn có Trình Phượng Cường ở đó, về trước rồi hãy nói.
Họ đều ở gần bệnh viện, đều cùng nhau đi xe đạp tới, cho nên khi về bọn họ cũng là bốn người cùng nhau đạp xe đạp về.
Cố Yên và Hoàng Thu Oánh bị bỏ lại phía sau, Cố Yên lúc này mới hỏi Hoàng Thu Oánh, "Bệnh viện các chị có phải có một Tạ viện trưởng không? Đầu trọc, bụng hơi to, khoảng năm mươi tuổi."
"Tạ viện trưởng á? Chưa từng nghe qua, phụ trách quản lý mảng gì vậy?"
"Có vẻ là kiểu người chuyên vơ vét tiền bạc."
"Không biết," Hoàng Thu Oánh nói, "Lúc em trở về từ chỗ tỉnh rượu, chị đã cảm thấy em không ổn rồi, có chuyện gì xảy ra sao?"
Cố Yên lập tức kể lại chuyện đã nghe Ngụy Thư Nhiên nói một lần, sau đó lại nói đến việc bọn họ đi cùng nhau, cuối cùng nói, "Ta chắc chắn cái người họ Tạ kia là người của bệnh viện các chị, bởi vì khi Ngụy Thư Nhiên nhắc tới chị thì ông ta biết chị."
Hoàng Thu Oánh nghiến răng mắng, "Con tiện nhân này thật độc ác quá, lại dám hắt nước bẩn lên người chúng ta." Cô liền dừng xe đạp lại.
Cố Yên vội nói, "Chị làm gì thế?"
"Em không phải nói họ đang thuê phòng ở kia à, về tìm Ngụy Thư Nhiên tính sổ." Quản cái tên họ Tạ kia là ai, trước tiên xử Ngụy Thư Nhiên một trận rồi tính.
Cố Yên đã sớm dừng xe lại, vội kéo Hoàng Thu Oánh lại, "Em đã hứa với Lâm Thiên Bảo sẽ không gây chuyện ở khách sạn của anh ta rồi, chúng ta về trước đi."
Ở phía trước Trình Phượng Cường và Thẩm Du Thành cảm thấy Cố Yên và hai người không cùng lên, bận dừng lại đợi các cô.
"Sao không đi nữa?" Thẩm Du Thành gọi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận