Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 349: Sợ hãi (length: 7897)

Lư Tuyết Bình càng nghe càng sợ hãi, chỉ mới hai ngày mà thôi, nàng đã sợ đến ăn không ngon, buổi tối cũng ngủ không yên, vừa nhắm mắt lại, nàng liền sợ hãi không ngủ được, nàng sợ có người nói ra chuyện nàng sai khiến, từ đó làm cha nàng bị liên lụy.
Hôm nay Lư Tuyết Bình sáng sớm đã dậy, chưa ăn cơm đã chạy ra ngoài, người giúp việc trong nhà gọi nàng ăn cơm rồi mới đi, nàng đều không hề dừng lại.
Lư Tuyết Bình trực tiếp đi tìm Cung Tuấn.
Cung Tuấn nhìn thấy Lư Tuyết Bình, vừa thấy nàng bộ dạng tiều tụy hiện tại liền biết vì sao nàng đến, "Chuyện đó ngươi nghe rồi?"
"Ở đây không phải chỗ nói chuyện." Lư Tuyết Bình kéo Cung Tuấn đến chỗ quanh co hẻo lánh, hỏi, "Chuyện của Hứa San San, ngươi đã nói với ai chưa?"
Lư Tuyết Bình tiều tụy khó coi, Cung Tuấn cũng không khá hơn chút nào, hắn đang nghĩ nếu Lư Tuyết Bình không tìm đến hắn thì hắn sẽ đi tìm Lư Tuyết Bình, rốt cuộc, tin đồn trong thành càng ngày càng nhiều.
Không ai dám tưởng tượng tin đồn cứ tiếp tục thế này sẽ thành ra sao.
"Ngươi cho rằng là ta nói ra?" Cung Tuấn sốt ruột nói, "Người là ta tìm cho ngươi, ta có thể đi nói ra sao?"
Sắc mặt Lư Tuyết Bình rất khó coi, "Thật không phải ngươi?"
"Ta và ngươi là châu chấu trên một sợi dây thừng, ta có thể đi nói sao?"
Lư Tuyết Bình cắn môi dưới, nhỏ giọng chửi một tiếng, "TM, rốt cuộc là ai nói ra vậy?"
"Có phải là do nhà Hứa San San tự tung tin không," Cung Tuấn ấp úng nói, "Dù sao ba cô ta cũng ghê gớm."
Tin đồn nói nhà Hứa không nuốt trôi cục tức này, nhất định phải bắt cho được kẻ cầm đầu, hắn cảm thấy rất có khả năng, dù sao nhà Hứa cũng là gia đình có danh tiếng, sao có thể trơ mắt nhìn Hứa San San bị vậy mà không quản?
"Ngươi tìm người không phải đã dặn chết cắn không thừa nhận rồi sao, nhà Hứa lấy đâu ra chứng cứ?"
"Chẳng lẽ là Hứa San San nghi ngờ chúng ta, tự nói với người trong nhà?"
Lư Tuyết Bình đột nhiên hỏi Cung Tuấn, "Ngươi không nói với Ngô Lệ Mẫn?"
Cung Tuấn ngẩn người, lập tức cứng miệng cãi, "Ta nói với nàng cái gì chứ!"
"Còn nàng đâu?"
"Không biết, hai ngày nay nàng không đến." Cung Tuấn bực bội nói, "Đừng nói đến nàng, đều tại ngươi, ai bảo ngươi trước đây cứ một hai phải làm Hứa San San, cô ta có làm gì ngươi đâu?"
"Cái gì mà không làm gì, cô ta lợi dụng ta đối phó Hà Tiểu Sanh, ta có thể nuốt trôi cục tức này sao?"
"Bây giờ dư luận ồn ào thế này ngươi xem phải làm sao đây." Cung Tuấn tức giận nói.
"Ngươi hiện tại dám ăn nói như vậy với ta?"
Cung Tuấn nghiến răng thấp giọng quát, "Bây giờ ngươi còn làm bộ làm tịch cái gì, ta cho ngươi biết, nếu nhà Hứa thật sự làm đến nơi đến chốn thì cả nhà ngươi lẫn nhà ta đều không thoát đâu!"
Lư Tuyết Bình cảm thấy tay mình đang run, nàng vội nắm chặt tay, cắn răng nói, "Dù sao, ai cũng không được thừa nhận, cho dù có bóc da cũng phải cắn răng chịu đựng!"
Cung Tuấn nhỏ giọng nói, "Gần đây ngươi đừng tìm ta nữa, ta phải về đi làm, ngươi cũng đi làm đi, đừng để người ta nhìn ra, lâu rồi có khi lại không sao."
Lư Tuyết Bình không lên tiếng, Cung Tuấn cũng không đợi nàng đáp lời, xoay người bỏ đi.
Lư Tuyết Bình đâu còn tâm trí đi làm nữa chứ, lòng nàng như thể có một quả bom đang chờ phát nổ vậy, khiến nàng lúc nào cũng thấy khó chịu, sợ hãi đến cả người gần như muốn nổ tung!
Lư Tuyết Bình đứng ở đó một hồi, hít sâu vài lần, cuối cùng cũng rời đi.
Dù là Lư Tuyết Bình hay Cung Tuấn, đều không hề phát hiện, ở chỗ ngoặt bên kia, còn có một người đang đứng, người đó chừng hơn bốn mươi tuổi, quần áo chỉnh tề chỉ là tướng mạo có vẻ mệt mỏi và tiều tụy, nhìn theo bóng lưng Lư Tuyết Bình và Cung Tuấn rời đi, trên mặt mệt mỏi lại càng thêm vài phần u ám!
Người đàn ông này đương nhiên chính là cha của Hứa San San, Hứa Dũng, hắn biết con gái không bớt lo, nhưng hắn biết điểm mấu chốt của con gái mình, là chuyện xảy ra với nó, hắn biết, chắc chắn con gái hắn bị người khác chơi xấu.
Nhưng vì thể diện của gia đình và con gái, hắn vốn định cứ vậy cho qua, đưa người đi khỏi, thời gian lâu rồi sẽ không còn ai nhớ đến nữa, không ngờ mấy ngày nay tin đồn càng ngày càng ghê gớm!
Điều làm hắn không ngờ tới là kẻ gây ra chuyện này lại chính là bạn tốt, bạn thân thiết của Hứa San San!
Xem ra... tốt nhất là cùng nhau xuống địa ngục cho xong, nếu không thể diện nhà họ Hứa thật sự không còn chút gì!
Công việc của Cố Yên ở thành phố Hà Đông là đi xem nệm, tự nhiên không hề hay biết chuyện ở Tề Nam đang xảy ra.
Xưởng nệm để giữ chân khách hàng lớn là Cố Yên, đã tiếp đãi rất chu đáo, ở khách sạn cao cấp, ăn sơn hào hải vị, còn cố ý tìm hai người đi cùng Cố Yên, ở thành phố Hà Đông dạo qua một vòng, đi leo núi, đi chùa, còn đi tắm suối nước nóng tự nhiên.
Chưa kể chuyện giữa ngày nắng nóng mà đi tắm suối nước nóng... còn rất dễ chịu!
Cố Yên cảm thấy mình hoàn toàn không phải là đến tham quan, mà là đến nghỉ phép.
Ngày nào cũng có người cùng ăn cùng chơi, nàng còn có chút vui quên trời đất.
Cố Yên đương nhiên không đến một mình, nàng mang cả Trần Khả theo, Trần Khả là chuyên gia tài chính ép giá tính toán nên cần nhờ cô ấy, ngày ngày có người cùng ăn cùng chơi, hai người đều vui quên cả trời đất.
Đặc biệt là Trần Khả từ sau khi Thôi Khải Chấn tàn tật, cuộc sống của cô càng nặng nề và áp lực, mới ba mươi mấy tuổi mà trông như đã hơn bốn mươi.
Sau này Thôi Khải Chấn đến chỗ Cố Yên làm, có thêm một phần thu nhập, tâm trạng của Thôi Khải Chấn đã khá hơn rất nhiều, cô ấy mới bớt căng thẳng đi chút ít.
Hiện tại Thôi Khải Chấn đang lo việc trông coi còn kiêm đội xây dựng, cô ấy cảm thấy cuộc sống đang ngày càng tốt hơn, đặc biệt là chuyến đi lần này, cái gì mà công việc, đây đúng là du lịch miễn phí mà, sao có thể không vui cho được?
Vốn dĩ Cố Yên dự định đi đi về về thêm tham quan thì nhiều nhất ba ngày, nhưng vì đối phương nhiệt tình chiêu đãi, nàng cùng Trần Khả đã ở lại tận một tuần mới về.
Đương nhiên, người ta chiêu đãi tốt như vậy, thì nệm cũng đặt rồi, 110 cái giường, 13.000 tệ, trả trước 30% tiền hàng, còn lại 70% thì chờ đến khi giao hàng rồi thanh toán.
Trần Khả không biết lái xe, nên khi về vẫn là Cố Yên lái xe.
Chỉ là lúc về thì thời tiết hơi tệ, trời có chút mưa nhỏ.
May là từ thành phố Hà Đông về Tề Nam đường khá dễ đi, cả đường đều là quốc lộ, trời mưa cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc lái xe.
Cố Yên lái rất chậm, nàng thích kiểu thời tiết ẩm ướt này, không khí ẩm ướt khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Khi sắp đến Tề Nam, Trần Khả nói chuyện với Cố Yên, "Diễm Diễm, chuyến này vui thật đấy, cảm ơn cậu đã dẫn mình đi."
Cố Yên cười nói, "Sau này chờ công ty chúng ta lớn mạnh, đông người, chúng ta sẽ làm đàng hoàng một chút, mỗi năm đi du lịch, tổ chức đoàn thể gì đó."
"Đãi ngộ bên chúng ta bây giờ cũng không kém mấy đơn vị chính quy đâu, trước kia mình làm ở trung tâm điều phối thấy hiện tại người đi xin việc càng ngày càng nhiều, nhiều xí nghiệp đều đang cắt giảm biên chế."
"Chị Trần ơi, sổ sách bên em thì chị cứ làm giúp em, cho dù có người mới tới, chị cũng phải giúp em để mắt một chút, không thì em không yên tâm."
Xưởng đồ gỗ cũ mà Cố Yên mới xây dựng kia hoàn toàn thuộc về nàng, nàng còn lập công ty bất động sản, nên cũng cần có một hệ thống làm việc độc lập, nhưng hệ thống làm việc này, nàng muốn muộn chút rồi sẽ chính thức xây dựng lên, nói trắng ra, nàng không muốn giai đoạn trước nuôi nhiều người vô công rồi nghề như vậy!
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận