Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 364: Đừng đi Phương Thành huyện (length: 8163)

Hoàng Thu Oánh tỉnh giấc, căn phòng xung quanh mờ mờ ảo ảo, trước mắt là khung cảnh xa lạ, một hồi lâu sau nàng mới nhận ra mình đang ở nhà Cố Yên.
Bên ngoài không có chút động tĩnh nào, nàng bước xuống giường, mở cửa đi ra ngoài, phòng khách nhà Cố Yên có đèn, nhưng không có ai. Nghe tiếng động bên ngoài, nàng đi ra xem, quần áo của mình đã được giặt sạch sẽ, phơi trên dây kẽm ngoài hiên. Cố Yên đang rửa dưa hấu bên cạnh vòi nước.
Trong nhà tối, sắc trời bên ngoài chưa quá muộn, ánh nắng chiều rọi đỏ một nửa khoảng không xa, tường hoa hồng phía đông trong sân đang nở rộ, mấy con bướm lượn quanh những đóa hoa, thời gian tươi đẹp và năm tháng yên bình. "Tỉnh rồi à," Cố Yên cười híp mắt nói, "Ngủ thế nào?"
Hoàng Thu Oánh bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, nàng hít một hơi thật sâu, "Dễ chịu hơn nhiều rồi, sư đệ còn chưa dậy sao?"
"Còn chưa đâu, ta đi gọi hắn dậy, không thì buổi tối lại không ngủ được." Cố Yên nói, ôm quả dưa hấu đã rửa sạch đặt lên bàn nhỏ, rồi chạy vào phòng gọi Thẩm Du Thành.
Thực ra chiều nay Cố Yên ra ngoài không chỉ mua dưa hấu, nàng còn đến trung tâm điều động một chuyến. Lúc Hoàng Thu Oánh tỉnh lại thì nàng vừa mới về chưa được bao lâu. Cố Yên chưa vào xem Thẩm Du Thành vội, vào xem thì thấy mặt Thẩm Du Thành đỏ bừng, còn tưởng hắn bị nóng, nhưng khi nắm lấy tay hắn, Cố Yên biết có chuyện chẳng lành, nàng vội sờ trán Thẩm Du Thành, nóng hầm hập.
"Thẩm Du Thành!" Cố Yên lay hắn.
Thẩm Du Thành ậm ừ một tiếng, chậm rãi mở mắt, "Vợ ơi...sao nóng thế? Bật quạt à?"
"Anh sốt rồi." Cố Yên dùng sức đỡ hắn dậy, "Mau lên, chúng ta đến bệnh viện."
Thẩm Du Thành vừa động thì cảm giác cả người đau nhức, không hề thấy lạnh hay khó chịu gì, hắn nhìn lướt qua chỗ băng gạc trên cánh tay mình, lại ấn ấn xung quanh băng gạc, nhíu mày nói, "Chắc là vết thương bị nhiễm trùng, lát nữa đi bệnh viện xử lý vết thương rồi uống thuốc là được. Em giúp anh lấy bộ quần áo, anh đi tắm."
Cố Yên nóng ruột không chịu nổi, Thẩm Du Thành lại còn muốn tắm rửa thay quần áo, nàng vừa tức vừa buồn cười.
"Đến nước này rồi còn tắm."
"Không sao." Thẩm Du Thành dỗ nàng, "Anh biết chừng mực mà, người toàn mồ hôi."
Cố Yên không thuyết phục được Thẩm Du Thành, đành phải đi lấy quần áo rồi cùng hắn ra ngoài, lại tìm túi bọc vết thương của hắn lại, không biết có tác dụng không.
"Anh tự làm được chứ?" Cố Yên đứng ngoài cửa phòng tắm hỏi.
"Không vấn đề." Thẩm Du Thành đáp bên trong, nếu Hoàng Thu Oánh không ở đây, hắn chắc chắn sẽ nói mình "không được".
Hoàng Thu Oánh bổ dưa hấu, nói, "Sư đệ không sao chứ."
"Sốt rồi."
Hoàng Thu Oánh nói lý do giống hệt Thẩm Du Thành, "Có lẽ do vết thương nhiễm trùng, lát nữa đi bệnh viện xử lý rồi uống thuốc là được."
Cố Yên cạn lời.
"Du Thành?" Ngoài cửa vang lên tiếng gọi.
Hoàng Thu Oánh lập tức đứng lên, "A, là sư huynh, sư huynh."
Lưu Phượng Cường và Cố Giang Hà từ ngoài cổng bước vào.
"Lưu chủ nhiệm, Giang Hà sao lại đến đây, vào ăn dưa hấu." Cố Yên vừa nói vừa đi đến bàn ghế tiếp đón họ.
"Nghĩ các em chắc lại ở đây thôi." Lưu Phượng Cường đi tới ngồi xuống, nhìn Hoàng Thu Oánh nói, "Sao gầy thế này, chuyện gì xảy ra mà lại làm ầm ĩ lên vậy?"
Cố Yên đi pha trà mời Lưu Phượng Cường, lúc nàng pha trà thì Hoàng Thu Oánh kể hết chuyện ở huyện Phương Thành cho Lưu Phượng Cường.
Lưu Phượng Cường dù sao tuổi cũng lớn, không còn oán giận nhiều nữa, chỉ khuyên Hoàng Thu Oánh, "Lần này về rồi thì đừng đi Phương Thành nữa, chúng ta tìm lãnh đạo đổi người, sĩ diện không đáng tiền, mất mạng thì thật sự là hết cả."
Hoàng Thu Oánh nghiêm nghị nói, "Lần này không chỉ là vấn đề hệ thống y tế, mà đã giao cho các bộ phận chức năng rồi. Lần này, không chỉ là lãnh đạo bệnh viện huyện Phương Thành, mà thậm chí cả chính quyền huyện và lãnh đạo thành phố đều có thể bị thanh lọc. Hôm nay thường thư ký tìm ta nói chuyện, có lẽ cấp trên có sự sắp xếp khác, ta khó tránh khỏi. Đúng rồi sư huynh, tình hình của Cận chủ nhiệm thế nào rồi, huynh biết không?"
"Buổi chiều đi hội chẩn rồi, kết quả xét nghiệm nước tiểu, máu đều không bình thường, các chỉ số khác thì ổn, Viện trưởng Ngô đã tìm ra phương thuốc trị sốt xuất huyết, nếu có tác dụng, có lẽ bước tiếp theo sẽ triển khai ở huyện Phương Thành."
"Uống thuốc Đông y?"
"Đông y, tây y kết hợp."
Hoàng Thu Oánh gật đầu, "Trước đây chúng ta ở Phương Thành cũng đã tính đến việc dùng thuốc Đông y, không ngờ Cận chủ nhiệm lần này lại thành chuột bạch."
"Thu Oánh, lát nữa chúng ta đến xem ông ấy một chuyến." Cố Yên nói, "Ông ấy không có người chăm sóc, đến cơm ăn cũng là một vấn đề."
Thực ra Cố Yên cố tình nói câu này để Hoàng Thu Oánh nghe, mất đi Lâm Tự đáng ghi nhớ nhưng mất đi thì vẫn là mất đi, hãy trân trọng người trước mắt!
Lưu Phượng Cường nói, "Người đến thăm đông quá, cấp trên đã ra lệnh cấm thăm, có người chăm sóc rồi, yên tâm đi. Muốn vào thì vẫn có cách."
Thẩm Du Thành tắm xong bước ra, ngồi xuống trò chuyện cùng Lưu Phượng Cường, ăn vài miếng dưa hấu, Lưu Phượng Cường định mời Thẩm Du Thành đi ăn cơm coi như bù đắp thì Cố Yên mới nói Thẩm Du Thành đang bị sốt.
Lưu Phượng Cường liền tháo băng gạc của Thẩm Du Thành ra, chỗ khâu đã sưng tấy, mảng da tím đỏ căng bóng lên, mấy lỗ kim thì nổi mủ trắng, nhìn qua đã biết là có mủ!
Cố Yên nhìn thấy mà lòng run lên cầm cập, chân tay như nhũn ra, trước đó nàng chỉ nhìn thấy băng gạc, đâu có ngờ vết thương dưới băng gạc lại dài đến vậy.
"Ai khâu cho anh vậy, nhìn đã biết là dùng đồ không khử trùng, hoặc là đã bị ô nhiễm." Lưu Phượng Cường cau mày hỏi, "Đau không?"
"Tạm được!"
"Tạm được? Anh còn mạnh miệng!" Lưu Phượng Cường đứng lên, "Đi thôi, đến phòng cấp cứu ngay, ta xử lý một chút, có sốt không?"
"Hơi sốt."
"Haiz, đi xét nghiệm máu cái đã, xem là uống thuốc hay tiêm." Lưu Phượng Cường vừa đi vừa thở dài lải nhải, "Lớn đầu rồi, còn gây chuyện, em bon chen làm gì chứ, có đánh nhau được đâu. Cũng may lần này vết thương không nặng lắm, nếu mà sâu hơn nữa, dao mổ còn không cầm nổi, lúc đó đừng có hối hận đấy."
Cuối cùng bữa cơm cũng không thành, vì Thẩm Du Thành phải truyền nước ở phòng cấp cứu bệnh viện. Kết quả xét nghiệm máu cho thấy chỉ số của anh hơi cao, Lưu Phượng Cường sợ uống thuốc sẽ kéo dài thời gian phục hồi vết thương, kiên quyết cho anh tiêm. Dù sao Thẩm Du Thành còn phải cầm dao mổ. Vết thương nhiễm trùng đã khiến anh nhấc tay hơi khó khăn, nhỡ có ảnh hưởng thì làm phẫu thuật sao được?
Vì bị sốt, Thẩm Du Thành không thấy ngon miệng, Cố Yên cũng không ép anh ăn, Lưu Phượng Cường về nhà cùng Cố Giang Hà, chị dâu nàng đến bệnh viện. Nàng cùng Hoàng Thu Oánh đến một tiệm ăn nhanh dùng bữa, Cố Yên bảo Hoàng Thu Oánh đến nhà mình nghỉ ngơi trước, Hoàng Thu Oánh nói muốn đến ký túc xá xem chút, rồi sẽ quay lại sau nên đã đi trước.
Cố Yên vào bệnh viện ở cùng Thẩm Du Thành đang truyền dịch, không ngờ, Hoàng Thu Oánh sau khi chia tay Cố Yên, đã rẽ vào cửa hàng, mua một hộp trái cây đóng hộp, rồi đi cửa sau vào bệnh viện tỉnh. Nàng có chút không yên lòng về Cận Trạch.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận