Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 124: Nước không lưu ruộng người ngoài, ngươi cho ta giới thiệu giới thiệu a (length: 8903)

Thẩm Du Thành hơi nheo mắt, đột nhiên hỏi, "Ngươi biết nàng?"
Cố Yên ngẩn ra, "Nàng là con gái của một vị viện trưởng trong bệnh viện các ngươi, đúng không?"
"Sao ngươi biết?"
Cố Yên hạ giọng kể lể một cách có vẻ hiểu rõ, "Lần trước lúc đi ăn cơm, ta vừa hay gặp cô nàng này. Nàng nói mình là con gái của viện trưởng bệnh viện, khoe có thể đi lại nghênh ngang trong bệnh viện, nếu ai dám chọc giận nàng, nàng sẽ khiến kẻ đó xui xẻo, rất phách lối. Lúc đó, ta đặc biệt nhìn kỹ nàng mấy lần, nên nhớ kỹ. Loại người này, tốt nhất đừng trêu chọc, nên nhẫn nhịn một chút."
"Nhưng ta không muốn để nàng nói ngươi." Không hiểu sao, Cố Yên cảm thấy giọng Thẩm Du Thành có chút ấm ức.
"Ta có gì quan trọng đâu." Cố Yên nhỏ giọng nói, "Nàng nói gì thì ta cũng không mất đi miếng thịt nào, nàng thích nói thì cứ nói thôi, không trêu nổi thì đành phải nhịn, rồi cũng có người trừng trị nàng."
Thẩm Du Thành gật đầu, "Vậy ta nghe ngươi."
"Nhẫn một chút thì sóng yên biển lặng, lùi một bước thì trời cao biển rộng, ăn nói cũng phải khéo léo một chút, đừng thẳng như ruột ngựa, ngươi mau vào trong đi."
Thẩm Du Thành khẽ nói, "Sau này không được gọi ta là anh."
"Ngươi tưởng ta muốn chắc, đây chẳng qua là tùy cơ ứng biến thôi mà?"
Cố Yên hừ một tiếng rồi quay người đi, hừ, nàng còn chẳng thèm nhận người anh này ấy chứ!
Sở dĩ Cố Yên biết Diệp Như Phỉ, chính là vì Thẩm Du Thành bị chèn ép trong sự nghiệp bắt đầu từ khi đắc tội Diệp Như Phỉ.
Diệp Như Phỉ, nhờ vào mối quan hệ của cha mình, vào trường y chỉ để cho có bằng, vừa vào bệnh viện thực tập đã muốn làm phẫu thuật chính, lần nào lên bàn mổ cũng tự cho mình là "đệ nhất dao ngoại khoa", cứ thế mà vung dao, kết quả nhát nào cũng sai, nhiều lần đều phải có người đến thu dọn "tàn cuộc".
Kỹ thuật kém cỏi lại còn không nhận, cứ nghe thấy chủ nhiệm nào có ca mổ là thích đi xem rồi động tay vào. Mới đầu mọi người còn nhịn nhường chỉ bảo cho một chút, về sau thì ai cũng chịu hết nổi, ai dám đem tính mạng bệnh nhân ra đùa chứ. Tuy không muốn cho cô ta động tay, nhưng vẫn phải lấy lòng, khen cô ta lợi hại, tiểu phẫu này không đáng để cô ta ra tay,... Chỉ có Thẩm Du Thành là ương bướng như trâu, lần nào cũng muốn đối đầu với cô ta.
Diệp Như Phỉ bị mất mặt, sau lưng liền ngấm ngầm chơi xấu Thẩm Du Thành, trong [ biển cả nhân sinh ], Thẩm Du Thành sau này bị cô lập, số lần khám bệnh chuyên gia cũng giảm bớt, căn nguyên đều là do Diệp Như Phỉ này!
Thẩm Du Thành trở về phòng họp, Diệp Như Phỉ ngồi trên ghế, khoanh tay trước ngực, hơi nhếch cằm kiêu ngạo nhìn Thẩm Du Thành, "Thẩm chủ nhiệm, cô gái đó là em gái anh sao?"
Thẩm Du Thành đột nhiên tươi tỉnh lên khi đối diện với Diệp Như Phỉ, "Không phải ruột thịt, là em họ ở xa, em họ ta nói không biết cô không ăn cay, hỏi ta có cần phải làm riêng một phần cho cô không. Ta nói cô là người rất hiểu chuyện, sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt này, Diệp tiểu thư, lần này chúng ta đành phải ăn chung vậy, lần sau liên hoan tôi sẽ dặn nhà hàng đừng làm cay trước, được chứ?"
Lời hay ai mà chẳng biết nói, nịnh bợ ai mà chẳng biết làm, chỉ xem có chịu làm hay không mà thôi.
Người cả phòng suýt chút nữa rớt cằm, đây có còn là Thẩm chủ nhiệm cao ngạo ít nói của bọn họ không?
Diệp Như Phỉ thực sự thích kiểu này, thấy Thẩm Du Thành "nhận sai" mặt mày vô cùng đắc ý, "Vậy thì đành ăn vậy."
Nếu thật muốn phân cao thấp, Thẩm Du Thành không biết cao hơn Diệp Như Phỉ này mấy bậc đi, nhưng người ta có cái đầu thai tốt thì biết làm sao?
Xé mặt đánh nhau thật là thoải mái, nhưng hậu quả thì sao? Ngươi có tư cách xé mặt đánh nhau với người ta không?
"Thẩm chủ nhiệm, tôi chưa từng nghe anh nói có em họ đấy." Có người lên tiếng, là một bác sĩ vào sau Thẩm Du Thành hai năm, tên là Khang Dược Tiến.
Anh ta không cao, cũng chỉ tầm mét bảy, hơi béo, nhưng tính cách rất tốt, hoạt bát sáng sủa, bằng cấp cũng cao, tốt nghiệp thạc sĩ xong là vào đây làm việc luôn.
"Cậu chưa gặp à?" Thẩm Du Thành liếc nhìn Khang Dược Tiến, thầm nghĩ, cậu thật là mù, khi Vương Hữu Lễ nằm viện, anh còn kê thuốc cho hắn, lúc đó Cố Yên cũng ở đó mà. Càng nghĩ, tâm tình anh càng thấy vui vẻ.
"Không mà," Khang Dược Tiến nói chắc chắn "Không", rồi lại hỏi tiếp, "Này, cô ấy còn độc thân không?"
Một câu này khiến Thẩm Du Thành mặt đen lại, "Cậu đừng hòng."
Khang Dược Tiến càng hăng hái, "Độc thân à! Hay quá! Thẩm chủ nhiệm, không, anh họ Thẩm, của nhà mình không để kẻ ngoài, anh giới thiệu cho tôi với nha."
"Khang Dược Tiến, dựa vào đâu mà chỉ giới thiệu cho cậu, anh họ Thẩm, nghĩ tới tôi nữa đi, tôi đẹp trai hơn Khang Dược Tiến nhiều!"
Cố Yên cố tình gọi điện cho Hoàng Thu Oánh hỏi thăm một chút chuyện về Diệp Như Phỉ, Hoàng Thu Oánh hỏi cô sao lại biết về Diệp Như Phỉ, Cố Yên lại đem cái lý do lảng tránh kia nói với Thẩm Du Thành một lần, cuối cùng dặn, "Tôi thấy cái người này rất khó đối phó, chị nói với Thẩm Du Thành một chút đi, bảo hắn cố gắng tránh xa cô ta ra."
Hoàng Thu Oánh trêu chọc hỏi Cố Yên, "Sao em quan tâm sư đệ chị thế?"
Cố Yên đáp, "Tôi quan tâm hắn chắc? Tôi chỉ là xem trên mặt mũi của Giang nãi nãi thôi mà."
Được rồi, hết người này đến người kia đều đem bà Giang ra làm cái cớ, bà có làm gì nên tội chứ. Đang ngồi chơi bài, bà Giang bỗng nhiên hắt hơi một cái, sao tự dưng lại hắt hơi thế này? Cảm lạnh à?
"Được được được, em chỉ là nể mặt Giang nãi nãi thôi."
"Tôi...", tính đi, Cố Yên không giải thích nữa, càng giải thích Hoàng Thu Oánh càng nghĩ là có gì đó, "Tiểu Hoàng, chị cũng đừng trêu chọc cô ta."
"Chị muốn trêu cũng không trêu nổi," Hoàng Thu Oánh uể oải nói, "Cái khoa mà cô ta khinh nhất là khoa phụ sản, nói một dao đã lôi đứa trẻ ra, chẳng có gì thách thức."
"Ôi, ghê gớm thật đấy!" Cố Yên không khỏi cảm thán, "Cha cô ta là phó viện trưởng quản lý mảng nào mà dám để con gái làm mưa làm gió thế?"
"Quản hành chính, có quyền lắm."
"Thảo nào..."
Cố Yên còn chưa dứt lời, Hoàng Thu Oánh đột ngột nói, "Không đúng, sao em lại đặc biệt chú ý đến cô ta?"
"Cô ta quá hống hách đấy thôi, mọi người đều không có chỗ dựa, em sợ cô ta chơi xỏ mọi người thì lúc đó khốn đốn."
"Em nghĩ nhiều rồi, đây là xã hội hiện thực chứ có phải trong tiểu thuyết hay phim ảnh đâu."
Cố Yên khựng lại trong lòng, thầm nghĩ, đúng là chị nói trúng điểm, đây là thế giới hiện thực bên trong tiểu thuyết đấy.
"Hoàng chủ nhiệm, chị chưa nghe câu 'Thà đắc tội quân tử còn hơn đắc tội tiểu nhân' à? Cẩn tắc vô áy náy mà, hơn nữa tiểu thuyết đều bắt nguồn từ hiện thực, những chuyện trong hiện thực có xảy ra thì tác giả mới có thể viết ra được."
"Được nha Cố Diễm Diễm, trình độ văn hóa của em cũng khá đấy, câu nói danh ngôn dùng trôi chảy gớm!"
Cố Yên thở dài một tiếng, "Hoàng chủ nhiệm, ý chính của em là, chị nhớ chưa?"
"Nhớ rồi nhớ rồi, yên tâm đi, tan làm chị sẽ qua khoa của hắn một chuyến, nói chuyện với hắn một chút."
"Được, cúp máy đây."
"Đừng mà, nói chuyện chút đi."
"Điện thoại của các chị không mất tiền chắc, điện thoại em tốn kém lắm, không trò chuyện được, cúp đây!"
"Tút" một tiếng điện thoại tắt máy, Hoàng Thu Oánh nghe tiếng "tút" ở đầu dây bên kia mà không nhịn được cong môi cười. Về vấn đề của Diệp Như Phỉ, Hoàng Thu Oánh chau mày suy nghĩ kỹ càng, nói đi nói lại thì Cố Yên nói câu nào cũng có lý, con bé này, lúc ương bướng thì khiến người ta ghét nghiến răng nghiến lợi, bây giờ lại hiểu chuyện đến vậy.
Cố Yên cúp máy, khẽ thở ra một hơi.
Chăm sóc tốt sức khỏe và cảm xúc của bản thân, trên cuộc đời này, như vậy đã thắng hơn một nửa rồi, còn những chuyện khác thì cuộc đời tự có an bài.
Trước đây, cô mang câu nói này để an ủi chính mình, bất quá chỉ muốn bản thân được giải thoát khỏi số mệnh thôi, hiện giờ trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, cô không muốn tiếp tục tin vào vận mệnh nữa, cô muốn tin vào chính mình, cô phải tin rằng với sự can thiệp của bản thân, những bi kịch của những người bên cạnh sẽ không tái diễn nữa!
"Này, tôi nói là hắn không có ở đây mà, không có ở đây thật đấy..."
Cố Yên vừa mới cúp điện thoại, thì nghe bên ngoài Thôi Khải Chấn gọi với.
Cố Yên sợ Thôi Khải Chấn có sơ suất gì, vội vàng đứng dậy, bước nhanh chạy ra ngoài, thì thấy một cô gái tóc ngắn, mặc áo da, quần jean, dáng vẻ rất sành điệu đang xông xáo chạy vào từ cửa sau của văn phòng điều dưỡng.
Còn Thôi Khải Chấn, thì đang lạch bạch đuổi theo cô ta với cái chân cao chân thấp vì chiếc nạng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận