Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 255: Khí thế ngất trời (length: 7595)

Cố Yên kê tay dưới má, nhắm mắt lại, "Cũng không có gì, chỉ là muốn đem Giang Hà sớm cưới về, có thể hạnh phúc ngày nào hay ngày đó, ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm, mệt quá!"
Đem Cố Giang Hà cưới về, có thể hạnh phúc ngày nào hay ngày đó!
Thẩm Du Thành trong lòng khẽ thở dài, nàng quá thiếu cảm giác an toàn rồi.
Cố Yên dù nhắm mắt nhưng không ngủ ngay, cho dù Cố Giang Hà kể chuyện cho Quý Bạch Tình, có thể Quý Bạch Tình không có suy nghĩ gì nhiều, nhưng lại không tránh được người khác bên cạnh nói ra nói vào.
Nàng không phải không tin tình yêu, mà không tin những người "xem trò vui" tình yêu đó.
Ví dụ như Ngụy Thư Nhiên, lúc trước không ít lần ở bên tai Quý Bạch Tình nói nhà Cố Giang Hà nghèo khó thế nào, Cố Diễm Diễm đanh đá ra sao, nông thôn có nhiều chỗ không tốt, nàng cùng Cố Giang Hà ở bên nhau sẽ phải chịu khổ như thế nào.
Vì người nói là Ngụy Thư Nhiên, nên Bạch Tình mới không nghe, nếu cha mẹ nàng cũng nói vậy thì sao?
Trong nguyên tác [biển cả nhân sinh], cha mẹ Quý Bạch Tình và mẹ Thẩm Du Thành rất hài lòng cuộc hôn nhân của hai người họ, vì trong mắt mọi người họ môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc.
Ánh mắt thế tục quá đáng sợ, bọn họ không hề quan tâm liệu tam quan các người có hợp nhau không, mà chỉ "ta muốn ta thấy, không cần ngươi thấy"!
Dù hôm sau Cố Yên dậy không muộn, nhưng đến căn cứ đã hơn 8 giờ, nàng đi trên con đường sửa từ căn cứ, vừa lúc gặp một chiếc xe tải đang đi ra.
Tài xế thấy nàng cũng dừng lại, Tiểu Tề đẩy cửa ghế phụ nhảy xuống, thiếu niên thay đổi vẻ ủ rũ ngày nào, giữa đôi lông mày đầy hăng hái.
"Mập mạp!" Giọng Tiểu Tề còn sáng sủa hơn xưa rất nhiều.
"Xe này đi đâu vậy?"
"Bạch Tháp, xe này 10 tấn, hôm nay Bạch Tháp xuất tổng cộng một trăm ba mươi tấn, hai trăm mười lăm tệ một tấn."
Một trăm ba mươi tấn!
Thế này lập tức thu nhập hơn hai vạn tệ rồi! Mua chiếc xe Jeep mới cũng gần đủ.
Cố Yên vừa mừng vừa lo, "Có nhiều xe vậy sao?"
"Tiểu Xuyên giúp chúng ta gọi."
"Có đáng tin không?"
"Yên tâm đi, đều là đội vận chuyển đáng tin." Tiểu Tề khẽ nói, lông mày nhướn rất cao, "Mập mạp, đợi ta thu tiền hàng về, chúng ta mỗi người mua một chiếc xe máy, xe mới tinh!"
Cố Yên thấy thật là ý hay!
Không có xe hơi, mua xe máy cũng được, thời tiết sắp ấm lên, không sợ lạnh nữa.
Cố Yên dặn dò hắn trên đường cẩn thận, vẫy tay tạm biệt, nhìn xe tải đi rồi nhanh chóng lái xe vào căn cứ.
Cổng lớn căn cứ mở rộng, căn cứ thay đổi vẻ thanh lãnh vắng vẻ thường ngày, đâu đâu cũng là cảnh tượng sôi động, xe tải xếp hàng dài từ đầu đến cuối, chiếc đầu tiên đã sắp đầy, chiếc sau cũng được nửa thùng, tại hiện trường có khoảng hơn hai mươi người đang bốc hàng.
Ngay cả Hà Tiểu Sanh cũng đang vung xẻng thép bốc hàng.
Hà Tiểu Sanh thấy Cố Yên đến, bỏ xẻng thép chạy nhanh tới.
Hà Tiểu Sanh quả thật béo, cằm cũng tròn trịa, hơn nữa tóc cũng dài ra, lúc trước cứ như thằng nhóc giả gái, rất kiên cường, bây giờ tóc tết đuôi sam nhỏ sau đầu, nhìn cũng rất được.
Hà Tiểu Sanh chỉ mặc một chiếc áo len mỏng lót trong, nóng đến đổ mồ hôi, giọng nói vang dội phấn khởi, "Béo tỷ!"
"Ngươi đừng làm nữa." Cố Yên nói, "Nhiều xe vậy, cẩn thận quăng đến đau tay."
"Hắc hắc, ta không tận dụng mười ba cân thịt này làm chút thì sao được?"
"Trâu tổng đâu?"
"Ở văn phòng gọi điện thoại."
Cố Yên vỗ vai cô, "Ngươi nghỉ ngơi chút đừng làm, ta đi tìm hắn, ngươi xem thử buổi trưa hôm nay mấy xe phía trước có bốc xong không, nếu không xong thì nhờ chị Triệu làm nhiều cơm một chút, trưa chúng ta nuôi cơm."
"Được, ta đi xem ngay, béo tỷ, cà phê trên bàn, chị tự pha nha, không uống là hết hạn."
Cố Yên cảm thấy mình thật may mắn, Hà Tiểu Sanh lúc trước khó ưa như thế, giờ đối với nàng như tỷ tỷ ruột vậy.
Cố Yên trước cất hành lý từ xe đạp vào ký túc xá, mới tới văn phòng tìm Trâu Sĩ Hồng.
Trâu Sĩ Hồng đúng là đang gọi điện thoại, một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm ống nghe, gạt tàn trước mặt đầy ắp tàn thuốc, không chứa nổi nữa, cả văn phòng tràn ngập mùi khói dày đặc, rất khó ngửi.
Trời không lạnh, Cố Yên vào liền mở hết cửa sổ phía nam, cửa bắc cũng mở ra, một cơn gió, mùi khói tan đi rất nhiều.
"Thế này ta có thể cho ngươi, hai trăm hai mươi tệ một tấn, người khác giá nào ta cũng cho ngươi giá đó, ông cũng làm ăn, giá cả không thể lừa được. Ít nhất phải năm ngày sau. Không thể xen ngang được, ta chỉ có thể tìm xe chở sớm nhất thôi"
Trâu tổng cầm bút nhanh chóng viết một câu lên giấy đưa cho Cố Yên.
Cố Yên liếc mắt nhìn, rồi lớn tiếng gấp gáp nói, "Trâu tổng, phiền ngài ra đây chút, có việc cần ngài giải quyết."
Trâu Sĩ Hồng lập tức nói vào điện thoại, "Anh Vu, bên này tôi có việc gấp, quay đầu gọi cho anh, cúp máy trước đây."
Nghe Trâu Sĩ Hồng nói "anh Vu", Cố Yên đoán chừng là của nhà máy Hoành Phong.
Thấy Trâu Sĩ Hồng cúp máy, Cố Yên hỏi, "Anh Vu của nhà máy Hoành Phong à?"
"Đúng."
"Hàng của ta phải năm ngày sau mới xuất được sao?"
Trâu Sĩ Hồng cầm điếu thuốc rít một hơi mạnh, dập tắt vào gạt tàn, mới nói, "Không tranh thủ lúc này báo thù, thì lúc nào báo được?"
Cố Yên hiểu rõ, giơ ngón tay cái lên với hắn.
Trâu Sĩ Hồng với tay lấy ly muốn uống nước, bên trong lại trống không, hắn đứng dậy định đi lấy nước Cố Yên liền cầm ly tới, "Trâu tổng, vất vả rồi, chút việc nhỏ này ngài đừng làm, ngài ngồi nghỉ ngơi đi."
Trâu Sĩ Hồng mình mẩy tả tơi, mắt đỏ ngầu, giọng nói cũng hơi khàn, "Cũng được."
"Cũng được gì mà được, " Cố Yên đưa ly nước vừa rót tới, nói, "Thuốc lá thì hút ít thôi, dễ bị ung thư phổi lắm."
"Chết sớm sớm đầu thai."
"Đừng mà, tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa xong thì bỏ dở giữa đường, lãng phí quá, cứ việc gây dựng giang sơn của mình đi."
Trâu Sĩ Hồng uống nửa cốc nước rồi đứng dậy, "Cô coi điện thoại một chút đi, tối qua tôi ngủ có hai tiếng, muốn đi ngủ chút, ai cần hàng thì báo giá không sai biệt lắm là được, thật sự không được thì để lại số điện thoại, quay đầu tôi trả tiền hoa hồng bù lại."
"Được, yên tâm đi."
Trâu Sĩ Hồng ra ngoài, Cố Yên trước đi đổ gạt tàn, sau đó mang ra vòi nước rửa, để lên bệ cửa sổ bên ngoài, lại vào dọn vệ sinh một chút, trên bàn lớn Trâu Sĩ Hồng dùng đầy khói bụi, đồ đạc vứt bừa bãi, trừ một quyển ghi chép xuất hàng còn tỉ mỉ ra, các trang giấy khác đều viết lung tung.
Cố Yên tiện tay cầm một trang giấy lên, muốn xem có ích gì không, kết quả thấy nét chữ cứng cáp ba chữ lớn "Chu Mỹ Hồng"!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận