Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 71: Làm Cố Yên chán ghét, ngươi còn chưa xứng! (length: 7982)

Tiểu Tề kéo áo Cố Yên, ra hiệu nàng cùng mình đi chỗ khác một chút.
Cố Yên đẩy xe đạp cùng Tiểu Tề rời đi, sắc mặt rất khó coi, đúng, nàng dạo gần đây là bận tối mắt ở quán sủi cảo, nhưng nàng dù sao cũng là bà chủ, Tiểu Tề đều không nói gì, vậy mà có nhân viên ở đây bình phẩm cách nàng làm việc!
"Mập mạp," Tiểu Tề vẻ mặt nghiêm túc, "Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không nghe lời ai xúi bẩy."
Hắn Tề Thiên nếu không tin tưởng Cố Yên cũng sẽ không hợp tác với nàng, nàng là người mà hắn tuyệt đối tin tưởng, sao có thể nghe lời người khác xúi bẩy? Hơn nữa, Cố Yên tuy bận rộn chuyện quán sủi cảo, những việc mà trung tâm điều động cần xử lý vẫn không thiếu sót cái nào, Trương Ngọc Văn kia rõ ràng là đang kích bác.
"Là ta không nhìn rõ người, không ngờ lại rước về một con bạch nhãn lang!" Cố Yên giận nói.
"Chung sống với ai mới biết người đó thế nào," Tiểu Tề sắc mặt đã hoàn toàn lạnh xuống, "Biết người biết mặt khó biết lòng!"
"Vậy hôm liên hoan các ngươi ta nhờ Hữu Lễ mang sủi cảo đến, Trương Ngọc Văn lúc ấy nói cái gì?"
"Thì nói..." Nói đến đây, Tiểu Tề chợt nhận ra, nếu để người phụ nữ này tiếp tục ở lại, thì trung tâm điều động của họ sẽ tan rã chẳng bao xa!
Lời của Tiểu Tề chưa nói hết, nhưng Cố Yên chỉ cần nhìn sắc mặt hắn là hiểu ngay, chắc chắn là chuyện sủi cảo, nàng không khỏi lạnh giọng, "Chẳng trách Hữu Lễ nói với ta là muốn tìm phòng ở chuyển ra ngoài, nguyên nhân lại là do con này!"
Tiểu Tề trầm giọng nói, "Chuyện này ta sẽ xử lý!"
Cố Yên trực tiếp nói, "Vậy ta không đến đó nữa, lát nữa ta sẽ tới."
Tiểu Tề gật gật đầu, Cố Yên liền đẩy xe đạp rời đi, nàng muốn đi tìm phòng ở cho Vương Hữu Lễ.
Trước đó Cố Yên nói cần tiền để mua tủ lạnh, mua quạt cho quán sủi cảo nên mới chưa có tiền thuê phòng cho Vương Hữu Lễ, chỉ là một cái cớ, nàng chỉ muốn biết rõ rốt cuộc vì sao Vương Hữu Lễ lại muốn chuyển đi, hiện giờ biết rõ, nàng nhất định phải xử lý tốt. Nàng cũng tính là nghĩ thông rồi, quán sủi cảo là việc riêng của mình, không liên quan gì đến trung tâm điều động này, tốt nhất hai bên đừng dính dáng gì đến nhau.
Cố Yên vừa đi, Tiểu Tề về tới văn phòng, một lát sau, Trương Ngọc Văn liền đi vào, thấy Tiểu Tề, Trương Ngọc Văn vô cùng vui vẻ.
"Tề ca, anh về rồi, có nóng không, anh có muốn ăn kem không, em đi mua."
"Không cần, Văn Văn, Cố lão bản đâu?"
"Hôm nay còn chưa tới ạ!" Trương Ngọc Văn giọng điệu có chút bất mãn, nàng vuốt vuốt hai bên bím tóc sam, hơi chu miệng lên, "Trước đây Cố tỷ còn nói sẽ chỉ em cách tính tiền thưởng của công ty đó, mà xem chị ấy còn chẳng rảnh mà dạy em."
"Vậy sao," Tiểu Tề ngồi xuống, nhìn Trương Ngọc Văn như cười mà không phải cười, "Hôm trước không phải dạy rồi sao? Hôm sau cũng có dạy còn gì?"
Trương Ngọc Văn xấu hổ ngại ngùng, "Ôi chao, nhiều quá, nhất thời em không học được mà."
Tiểu Tề cười lạnh, "Quy chế và mọi quy tắc của trung tâm điều động chúng ta đều do Cố lão bản đặt ra, lúc cô ấy đặt ra thì nào có ai dạy cô ấy đâu, em dạy đi dạy lại cũng không học được, xem ra em cũng không hợp với công việc này. Em cứ làm nốt tháng này đi, tôi sẽ trả đủ lương, em đi đi."
Trương Ngọc Văn hoảng sợ, "Tề ca, anh nói cái gì?"
"Tôi nói là để em đi ấy, không hiểu tiếng người hả," Tiểu Tề với gương mặt góc cạnh rõ ràng mang theo mấy phần cười lạnh, "Muốn tôi lặp lại lần nữa không?"
Trong chớp mắt, Trương Ngọc Văn đỏ mặt, "Tề ca, em chỗ nào làm không tốt, em sửa có được không?"
"Dạy đi dạy lại cũng không học được, sao có thể học tốt được chứ?" Tiểu Tề kéo ngăn kéo, cầm bảng lương lên, liếc qua số lương rồi "ồ" một tiếng, "Lương tháng trước mới phát chưa được hai ngày, những ngày này." Hắn tiện tay rút ba tờ đại đoàn kết ra, "Coi như là phí tổn em vất vả trong đây."
Tiểu Tề vừa dứt lời liền đặt tiền lên bàn, lại đẩy bảng lương qua trước mặt cô, "Nè, ký tên đi, số tiền đã rõ, ra khỏi cửa mà bảo là thiếu tôi cũng không nhận đâu."
Trương Ngọc Văn sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột này, "Đủ rồi Tề ca, em sẽ nghiêm túc học, em thật sự sẽ nghiêm túc học, anh đừng đuổi em đi mà, xin anh đó!"
"Văn Văn, em phải hiểu rõ một việc, không phải là tôi muốn đuổi em đi, mà là em không thích hợp với công việc này, tôi sẽ nói với anh trai của em giúp, có công việc nào tốt thì bảo anh ấy thông báo cho em."
Trương Ngọc Văn cắn răng, "Tề ca, anh không thể đối xử với em như vậy được."
Tề Thiên nhíu mày, "Tôi là ông chủ, trung tâm điều động này do tôi quyết định, tôi nói em không hợp với công việc này thì em chỉ có thể đi."
Cái gì mà không thể đối xử với cô như vậy? Hôm đó ăn cơm, cô ta nói chuyện sủi cảo, anh đã thấy không đúng, hôm nay lại nghe thấy cô ta nói những lời hỗn xược đó với Đại Tráng, anh cuối cùng cũng đã hiểu rõ, lại để cho Trương Ngọc Văn như vậy phá rối tiếp thì sớm muộn cũng tiêu đời.
"Có phải tại vì Cố tỷ không thích em không?" Trương Ngọc Văn nức nở, "Có phải chị ấy nói xấu em, anh mới bắt em đi không? Em biết ngay mà, chị ấy vốn dĩ không thích em."
"Nhờ cô động não đi," Tiểu Tề thực sự lười nhác dây dưa với loại phụ nữ này, "Cô ấy là một bà chủ lớn, cả ngày bận túi bụi không biết trời trăng gì, cô ấy có thời gian rảnh đi ghét cô à?"
Lời của Tiểu Tề khiến người khác rất đau đớn, ý của hắn chính là, cô không xứng để Cố Yên ghét!
"Vậy nếu chị ấy cũng không ghét em, vì sao nhất định muốn em đi?"
"Muốn biết?"
Trương Ngọc Văn vội ngoan ngoãn gật đầu.
Tiểu Tề cười lạnh, "Chẳng lẽ cô không nghĩ rằng chính là do tôi ghét cô? Hôm ăn sủi cảo tối hôm đó, cô chẳng phải nói là sủi cảo thừa, tôi không phát tác tại chỗ là đã nể mặt cô rồi, hôm nay lại còn nói những lời lăng nhăng với Đại Tráng, tôi sớm đã chán ngấy cô lắm rồi, nếu không phải thấy cô do Cố lão bản giới thiệu đến thì tôi đã sớm bảo cô xéo đi rồi."
Mặt Trương Ngọc Văn liền tái mét, hắn hắn lại nghe thấy được những lời cô nói với Đại Tráng, hắn lại chán ghét cô! Không, cô không tin!
"Không phải là tại vì em bất bình cho anh, em sao có thể thành người xấu?" Trương Ngọc Văn đôi mắt xinh xắn liền đẫm lệ, "Anh mỗi ngày bên ngoài mệt gần chết, đi sớm về trễ, còn Cố Diễm Diễm đó thì cứ đi làm việc riêng, lại còn cầm lương cao như vậy, chị ta có tư cách gì chứ!"
"Lời của Cố lão bản, tôi đều xem là thánh chỉ, cô Trương Ngọc Văn dựa vào cái gì mà bất mãn với chị ấy!" Tiểu Tề cười lạnh, "Cầm tiền rồi nhanh cút đi, ở đây không ai chào đón cô!" Nói xong hắn đứng lên, "Ký tên, cầm tiền, thu dọn đồ đạc rồi về đi." Tề Thiên dứt lời thì quay người đi ra sau, gọi lớn "Đại Tráng!"
"Tề Thiên!"
Tiểu Tề đang đi, đột nhiên cảm thấy mình bị một cơ thể mềm mại ôm lấy, hắn lập tức cứng đờ!
"Trương Ngọc Văn, bỏ tay ra cho tôi!"
"Không, em không bỏ, em yêu Tề ca, em thật sự yêu anh!" Mặt Trương Ngọc Văn dán vào lưng Tiểu Tề, giọng nói mềm mỏng ấm ức như thỏ con, "Ngày nào em cũng ngóng trông anh về, nhìn thấy anh là em vui lắm, nhưng mỗi ngày thấy anh vất vả như vậy, em lại đau lòng, Tề ca, em đều là muốn tốt cho anh."
"Tề ca, em tới rồi đây!" Đại Tráng vừa gọi vừa chạy từ phía sau ra, lúc hắn thấy Trương Ngọc Văn ôm Tiểu Tề phía sau lưng, hai con mắt hoảng sợ gần như muốn rớt ra ngoài, đây là tình huống gì vậy?
Các Bảo, lễ quốc khánh vui vẻ nha!
Ba chương đã hết, a a đát.
Bỏ phiếu, bắt sâu, bình luận. Mọi người vào hết đi ạ, hoan nghênh ~~~ (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận