Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 142: Mẹ kế không chịu nổi (length: 7554)

Này người phụ nữ bảo dưỡng rất tốt, trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, dáng người có hơi thay đổi, nhưng lại có một vẻ đẹp trầm ổn của phụ nữ trung niên, nàng bảo dưỡng rất tốt, làn da rất mềm mại, mặc áo khoác màu nâu nhạt, khuôn mặt giãn ra, trông có vẻ hòa nhã hơn mẹ của Hà Tiểu Sanh nhiều.
Cố Yên nói, "Ta đi gọi Tiểu Sanh qua đây."
"Không cần!" Người phụ nữ kia lập tức gọi Cố Yên lại, "Ngươi nói cho ta nàng ở đâu, chúng ta trực tiếp để đồ xuống rồi đi."
Thật kỳ lạ, Cố Yên thầm nghĩ, nàng gọi Triệu đại tẩu qua.
Người phụ nữ kia nói với Cố Yên, "Chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?"
Cố Yên suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Người phụ nữ kia liếc nhìn về phía Hà Tiểu Sanh một cái, rồi đi trước ra phía ngoài căn cứ, Cố Yên đi theo.
Ra đến bên ngoài Cố Yên mới biết người phụ nữ này cũng lái xe đến, còn mang theo hai người nữa.
Khi ra đến bên ngoài, nàng trực tiếp nói với hai chàng trai trẻ tuổi đang chờ bên cạnh xe ô tô, "Hai cậu cùng đại tẩu phía sau mang đồ vào đi."
Đồ người phụ nữ mang đến rất nhiều, đều để trong va li lớn, Triệu đại tẩu cùng hai người kia khiêng hai chuyến mới chuyển hết vào.
Đứng trên đường đất bên ngoài trụ sở, người phụ nữ kia lên tiếng, "Chào cô, tôi muốn biết một chút tình hình của Tiểu Sanh ở đây, cô có thể nói kỹ với tôi một chút không, để khi tôi về sẽ nói với ba nó."
Đột nhiên, Cố Yên liền hiểu rõ, nàng nói, "Mạo muội hỏi một chút, cô là mẹ của Tiểu Sanh?"
Cố Yên đoán người phụ nữ này có phải là mẹ kế của Hà Tiểu Sanh không, quả nhiên, người phụ nữ kia cười khổ nói, "Nói chính xác thì là mẹ kế của nó."
Cố Yên nghĩ nghĩ nói, "Tôi với Tiểu Sanh quen nhau không lâu, thời gian cô ấy làm việc ở đây cũng ngắn, mới đến hai ba ngày, nhưng cô ấy rất thông minh, làm việc cũng rất nghiêm túc, khá tốt."
Tống Tương khá ngạc nhiên trước lời nói của Cố Yên, "Cô nói Tiểu Sanh làm việc rất nghiêm túc?"
"Đúng vậy, có gì không đúng sao?"
"Cái tính tình của nó ấy" mặt người phụ nữ kia hơi xấu hổ, "Trước kia chúng tôi sắp xếp cho nó không ít công việc, chẳng có ai khen nó cả."
Cố Yên cười, "Cô à."
"Cô có thể gọi tôi Tống dì."
"Tống dì, nếu luôn nghe một người nói người này như thế nào, vậy thì quan niệm của dì về người đó đã định sẵn rồi, dì sẽ chủ quan cho rằng người đó là người như thế nào. Tôi thấy muốn hiểu rõ một người cần phải thực sự tiếp xúc, không thể dựa vào đánh giá chủ quan của người khác."
Tống Tương hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, cô gái này nói chuyện có lý lẽ đấy chứ.
"Cô là chủ ở đây?"
"Ở đây chúng tôi có ba người là chủ, tôi là một trong số đó, bên này chúng tôi tất cả mọi thứ đều mới bắt đầu, chắc dì cũng thấy, căn cứ của chúng tôi đều là mới xây. Nếu như dì thấy Tiểu Sanh ở đây không được tốt lắm"
"Không không không, cô hiểu lầm tôi," Tống Tương vội vàng nói, "Tôi cũng không có ý định bảo nó rời đi, tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình của nó thôi." Trong mắt bà mang vẻ ưu thương, chậm rãi nói, "Tôi thấy cô cũng khá chín chắn, có vài lời tôi cũng không giấu cô, năm đó nó còn nhỏ, tôi và ba nó tái hôn, tổn thương tâm lý nó rất lớn, con bé luôn không chịu tha thứ cho ba nó, tôi cũng không dám thân cận với nó, tôi và ba nó nghĩ là dù Tiểu Sanh làm việc ở đâu, chỉ cần nó có thể sống tốt là được."
"Ra là vậy," Cố Yên an ủi nói, "Dì cứ yên tâm đi, nó ở đây cũng khá tốt, buổi tối nó ở lại đây, các dì cũng không cần quá lo lắng, bên này căn cứ của chúng tôi còn tính là an toàn, công việc cũng không vất vả. Tối hôm qua tôi còn hỏi nó là muốn học tài vụ hay là học quản lý, nó còn chưa trả lời tôi, không quản chọn bên nào đi, chỉ cần nó có thể bình tĩnh làm việc, thì cũng đã hơn lúc trước, sau này từ từ trải qua nhiều, tâm tính sẽ dần thay đổi."
Tống Tương nhìn Cố Yên, thầm nghĩ, cô bé này thật sự rất tốt, biết cách nói chuyện, lại hiểu biết, nghe cách cô ấy đối xử với Tiểu Sanh cũng không tệ, nếu Tiểu Sanh có thể học hỏi nhiều từ những cô gái như thế này, có lẽ thật sự có thể thay đổi thái độ sống của Tiểu Sanh đấy.
"Vậy thì Tiểu Sanh nhà chúng tôi nhờ cả vào cô."
"Dì nói thế thì quá lời rồi, nếu như năng lực làm việc của Tiểu Sanh không tốt, tôi chắc chắn sẽ không giữ nó." Cố Yên nghĩ nghĩ nhỏ giọng nói, "Thực ra Tiểu Sanh không có phản nghịch, không nghe lời như mọi người nghĩ đâu," thôi, việc nhà người ta cô cũng không tiện nói thẳng quá, tiện thể nói, "Nếu như các dì yên tâm, thì cứ để nó làm ở đây một thời gian đi, chuyện sau này xem tình hình rồi tính tiếp."
"Được, cảm ơn cô, đúng rồi, còn chưa hỏi danh của cô."
"Không dám, tôi tên Cố Diễm Diễm, dì cứ gọi tôi Tiểu Cố là được."
"Vậy tôi cũng không khách khí mà gọi cô một tiếng Tiểu Cố."
"Dạ vâng."
Hai người đi cùng Tống Tương xong việc, nhanh chóng đi ra, Tống Tương nói với Cố Yên, "Chúng tôi không tiện quấy rầy nữa, đi trước đây, hai ngày nữa tôi lại đến thăm nó."
"Vâng."
Nhìn theo chiếc xe con rời đi, bụi đất trên đường đất tung lên một làn khói bụi sau đuôi xe, trong lòng Cố Yên chỉ có một sự hâm mộ sâu sắc, không biết khi nào nàng mới mua được xe con đây!
Cố Yên xoay người lại, Triệu đại tẩu hai mắt sáng quắc kéo Cố Yên nói, "Tiểu Cố, người phụ nữ kia là ai vậy? Cô có biết không, bà ta đưa cho Hà Tiểu Sanh bao nhiêu là đồ, bên trong nào là sữa bột, còn có cả quần áo giày dép các thứ. Rốt cuộc Hà Tiểu Sanh này là dạng gì vậy, có tiền vốn lớn vậy chứ."
Ánh mắt Cố Yên dừng lại trên chiếc xe máy dựng ở góc căn cứ, thầm nghĩ, chiếc xe máy kia đã tốt bằng mấy cái gia đình chi tiêu một năm rồi.
Cho nên à, người tuyệt đối đừng tùy tiện so sánh với người khác, việc đầu thai quá là quan trọng!
Hà Tiểu Sanh thở hồng hộc chạy tới lấy sổ sách tính tiền, nàng lớn tiếng hỏi Cố Yên, "Lão bản, vừa rồi ai tới vậy?"
Trong giọng nói của nàng không còn vẻ ngang ngạnh quái gở như ngày xưa, toàn là giọng bình thường.
"Đi làm trước đã, lát nữa rồi nói." Cố Yên đi qua nói, "Sau này cô cũng đừng tranh giành tiền công của người ta nữa, để người ta kiếm thêm chút."
"Mười mấy người đấy, một người ít chút thì cũng chẳng đáng là bao," Hà Tiểu Sanh nhìn Cố Yên, đôi mắt đầy khí phách thập phần sáng ngời, "Tôi phải kiếm tiền sinh sống, lão bản sắp xếp cho chút việc đi."
"Ồ, này là biết gian nan của nhân gian rồi à." Cố Yên trêu nói.
Hà Tiểu Sanh cười sảng khoái, "Cô nói sao cũng được, dù sao cô là lão bản của tôi mà."
Hây, thái độ này, đúng là khác với lúc trước nhiều lắm.
Hà Tiểu Sanh tính xong tiền công cho những người làm thuê, đuổi mọi người ra hết, xe cũng ra khỏi căn cứ, Cố Yên mới nói cho nàng biết người vừa tới là ai.
Hà Tiểu Sanh nghe xong, biến sắc, "Ta không cần đồ của nàng!" Nói rồi chạy vào phòng.
Cố Yên thở dài một hơi, một tay kéo nàng lại, trách sao người ta không dám gặp nàng, mẹ kế vốn dĩ đã không dễ làm, con cái lại không phối hợp, vậy thì người ta không phải rất khó xử sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận