Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 444: Chạy không khỏi giết chóc (length: 7547)

Nước quá trong ắt không có cá, người quá xét nét thì chẳng ai theo.
Đây là Cố Yên, ban đầu học được tri thức, sau này khi lăn lộn trong xã hội càng lâu, nàng càng nhìn rõ lòng người, không có ai có thể giữ được một tấm lòng ban đầu không thay đổi, dù cho người đó đạo đức phẩm chất cao thượng đến đâu.
Chỉ là, Cố Yên không ngờ nó đến nhanh như vậy.
Hà Tiểu Sanh thấy sắc mặt Cố Yên khác lạ, còn muốn xem tài liệu tài vụ, liền biết chắc tài vụ có vấn đề.
Công ty xây dựng thành lập không lâu, từ đầu đến giờ hết thảy tiếp nhận có mười dự án, muốn kiểm toán thì rất đơn giản, cứ theo mục lục lật đến các hóa đơn, tra một chút số liệu là ra.
Thời gian đầu khi dự án còn ít, đơn xin đều do Thôi Khải Chấn làm, Cố Yên vì am hiểu giá cả vật liệu ở công trường nên nhìn ra được, đơn xin của Thôi Khải Chấn rất bình thường, sau này đổi sang Cẩu Tử, giá nguyên liệu liền tăng lên đột ngột.
Dù hiện tại dự án bọn họ nhận không lớn, nhưng giá cao hơn mười mấy phần trăm, vẫn là một khoản chi phí rất lớn.
Cố Yên nhìn chằm chằm vào sổ sách, trầm mặc, có thể Trâu Sĩ Hồng không phải là không muốn làm tổng giám đốc mà có lẽ anh ta cũng nhìn ra vấn đề, cho nên không muốn dây vào.
"Diễm Diễm tỷ" Hà Tiểu Sanh gọi Cố Yên một tiếng.
Cố Yên hồi thần, đưa cốc nước cho Hà Tiểu Sanh, "Giúp ta thêm chút nước nóng."
Chuyện này chưa thể cho Tiểu Sanh biết, nàng gấp sổ sách lại để Tiểu Sanh cất lên, sau đó bỏ đơn xin mới nhất của Cẩu Tử vào túi, chuyện cần xử lý vẫn phải xử lý, không thể vì đều là anh em mà mặc cho bọn họ cố tình làm bậy.
Nghĩ trước đây Cẩu Tử vì Trương Ngọc Văn còn suýt động tay với Cố Yên, sau này dù tốt hơn rất nhiều, không ngờ hôm nay chính hắn lại là người đầu tiên ra yêu thiêu thân. Lần này, Cố Yên tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!
Thực tế thì Tiểu Tề đã đãi ngộ họ không tệ, lương của họ hầu như đều gấp đôi, gấp ba, thậm chí còn cao hơn so với những người làm cùng ngành.
Dù như vậy bọn họ vẫn không thỏa mãn, trời rất nóng, Cố Yên lại cảm thấy da hơi lạnh, lòng người thật khó lường!
Ngoài sổ sách, những thứ còn lại đơn giản chỉ là các khoản chi giao tiếp, Cố Yên càng ký duyệt tâm càng lạnh. Nàng không sợ giao tiếp, dù sao làm quan hệ xã hội vẫn cần thiết, chỉ là nàng thường xuyên mời khách nên biết giá cả, giờ những hóa đơn chi ra phí tổn trên đó quả thực chướng mắt.
Cố Yên cười khổ, vạn lần không nghĩ công ty xây dựng từ lúc bắt đầu đã có sâu mọt, vậy phải làm sao bây giờ?
"Lão thái thái, bà tìm ai vậy?" Dưới lầu đột nhiên có người hô.
Cố Yên vội vàng đứng dậy, Hà Tiểu Sanh còn nhanh hơn nàng, nhoáng cái đã chạy ra ngoài, xuống dưới nhìn, thấy một nhân viên tạp vụ đang cản Giang nãi nãi muốn đi vào.
"Tiểu Tuệ, đây là nãi nãi của Cố tổng." Hà Tiểu Sanh vội nói.
Giang nãi nãi vừa tỉnh ngủ, bên ngoài cũng không quá nóng, bà muốn ra xem sao, vốn dĩ theo lời Triệu tẩu bên kia muốn đi cùng bà, bị bà cự tuyệt, Triệu tẩu đưa bà đến cửa nhà máy rồi đi, ai ngờ bị cản lại ở ký túc xá này.
"Nãi nãi, bà tỉnh rồi à, đi, vào văn phòng cháu xem thử."
"Ta không vào," Giang nãi nãi chỉ ra bờ đê, "Ta muốn ra bờ đê đi dạo."
Cố Yên vội nói, "Cháu sẽ bảo người đi cùng bà."
"Đừng làm lỡ việc của các cháu."
"Không lỡ, lỡ cái gì chứ."
Vừa hay có Tiểu Tuệ ở đây, Cố Yên dứt khoát để cô ta đi cùng Giang nãi nãi, nàng sợ Giang nãi nãi bị nắng, lấy cho bà một cái nón rơm, cột tóc đuôi ngựa lại, lại đưa cho bà một ly nước, không bao lâu sau, Giang nãi nãi đã leo lên bờ đê, còn vẫy tay về phía văn phòng của Cố Yên.
Hà Tiểu Sanh thấy cũng cười nói, "Giang nãi nãi thật đáng yêu."
Cố Yên lại không cười nổi, vì Huệ Hương nãi nãi sợ là ngày giờ không còn nhiều, lão thái thái nhìn vẻ rất vui vẻ, có lẽ cũng là giả bộ.
Cố Yên bảo Hà Tiểu Sanh đi làm việc, nàng đến xưởng tìm Trâu Sĩ Hồng, còn chưa vào cửa đã nghe tiếng ghế sô pha cọt kẹt vọng ra từ bên trong.
Cố Yên đi vào kêu "Trâu tổng" thì có một anh chàng chạy tới nói, "Cố tổng, Trâu tổng ở trong văn phòng của anh ấy ạ."
Trong xưởng cũng có văn phòng, chỉ là đều nằm ở góc, Cố Yên muốn đến phải đi qua hết cả xưởng, nàng không quen mùi dầu máy ở đây, bèn bảo anh chàng kia, "Cậu ra gọi anh ấy, tôi chờ ở ngoài."
"Dạ!"
Anh chàng nhanh nhẹn đi ngay.
Cố Yên ra ngoài tìm chỗ râm mát đứng.
Nhà máy mới xây, cây cối mới trồng còn non, không có bóng mát gì, chỉ có thể tìm một góc có bóng râm.
Trâu Sĩ Hồng rất nhanh đã ra, nhưng câu đầu tiên anh ta nói lại là, "Cô có kề dao vào cổ tôi tôi cũng không làm tổng giám đốc công ty xây dựng, cô dẹp cái ý định đó đi."
"Trâu tổng, anh là ông chủ chứ không phải kẻ vô lại, anh không thể nói bỏ là bỏ không làm chứ, ít ra cũng phải cho tôi một lý do chứ."
"Công ty xây dựng toàn việc vặt vãnh, ngày nào cũng chuyện này chuyện kia, nào là phí tổn nọ chi phí kia, tôi đâu có nhiều thời gian mà quản," Trâu Sĩ Hồng thật sự bực mình, "Ngay từ đầu tôi đã nói tôi không làm được rồi, các người cứ ép, tôi chỉ muốn yên ổn làm kỹ thuật thôi, cô nãi nãi ơi, cầu xin cô tha cho tôi đi, được không?"
Cố Yên dở khóc dở cười, "Trâu tổng, làm anh áp lực lớn đến vậy sao? Anh nói thật với tôi, rốt cuộc là vì sao, chúng ta mới là người cùng thuyền, có vấn đề gì thì anh nói chứ, không nói ai biết, đến cuối cùng vấn đề nhỏ thành vấn đề lớn, xui xẻo không phải là chúng ta à?"
Trâu Sĩ Hồng bất lực nói, "Diễm Diễm, năng lực tôi thế nào tôi rõ, thực ra bản thân cô cũng rõ mà, tôi chỉ thích hợp làm kỹ thuật, quản lý mấy chuyện trong nhà máy này thôi. Trước đây cô bận, công ty xây dựng không có nhiều việc, tôi quản cho, nhưng giờ dự án nhiều, người cũng nhiều, việc càng nhiều, tôi thật sự không có tâm trí nào. Hơn nữa, bây giờ không giống hồi xưa, hồi nghèo mọi người cùng nghèo, mua điếu thuốc cũng tiếc không muốn mình hút mà muốn nhường người khác, giờ thì khác rồi, Tiểu Tề là ông chủ, dù có đề bạt mấy người lên, những người không lên được chẳng lẽ không có ý kiến?"
"Cho nên đó," Trâu Sĩ Hồng khoát tay nói, "Tôi vẫn là không làm."
Hóa ra Trâu Sĩ Hồng đều biết cả.
Cố Yên thở dài, "Chuyện này anh nên nói sớm chứ."
"Tôi nói cái gì? Nếu tôi nói thì chẳng phải là tôi ly gián tình cảm anh em của bọn họ, trở thành kẻ xấu à?"
Cố Yên cười khổ, "Vậy anh là muốn để tôi làm kẻ xấu à?"
"Diễm Diễm, bây giờ tôi một lòng một dạ vào nhà máy này rồi, công ty xây dựng tôi thật không có tâm trí mà quản, cô cứ tiếp quản đi, nếu không thì cứ thế này mà trôi, công ty xây dựng sớm muộn cũng đi tong."
"Chờ Tiểu Tề về chúng ta thương lượng một chút xem có biện pháp nào tốt hơn không."
Đúng như Trâu Sĩ Hồng đã nói, nghèo thì có thể cùng nhau nghèo, giàu có một mình, trong lòng có thể cân bằng sao? Cho nên, không quản là triều đại phong kiến khai quốc, hay một doanh nghiệp mới thành lập đều không tránh khỏi việc "Giết chóc" !
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận