Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 350: Trường học cùng thanh xuân (length: 7669)

Trần Khả lập tức chân thành nói, "Ngươi yên tâm đi, ta nhất định làm rất tốt. Ngươi cũng không cần phải trả thêm cho ta một phần tiền lương nữa, Diễm Diễm thật không cần đâu, ta cùng Thôi ca vẫn luôn đặc biệt cảm kích ngươi, chúng ta đều không biết nên báo đáp ngươi như thế nào, bây giờ ngươi có thể dùng ta, ta thật đặc biệt cao hứng."
Trần Khả nói hết lòng hết dạ khiến Cố Yên đặc biệt cảm động, nàng tin tưởng đây là lòng thật của Trần Khả.
Cố Yên cũng chân thành nói, "Trần tỷ, riêng tư thì chúng ta quan hệ tốt, nói về quan hệ tốt, nhưng mà chuyện công việc, chúng ta phải có nguyên tắc, ta chỉ tin tưởng ngươi, giao cho người khác ta không yên tâm. Nếu không, ta đã không tìm ngươi rồi."
"Vậy ngươi có ý thôi, tuyệt đối đừng cho nhiều."
"Được, Trần tỷ, nếu ngươi có người quen thì cũng có thể giới thiệu cho ta."
Trần Khả nói thẳng, "Ta quen biết hầu như đều là người cùng lứa tuổi, ta giới thiệu cho ngươi không thích hợp, tốt nhất tìm hai cô gái vừa tốt nghiệp trường học. Người trẻ dễ quản lý hơn, các nàng làm sai sổ sách nói vài câu thì không sao cả, người lớn tuổi thì không được, người lớn tuổi cố chấp lắm, không dễ quản lý."
"Nói quá đúng, thật ra Vương tỷ cũng là học tài chính, bất quá sau này ta vẫn muốn phát triển ăn uống, muốn để nàng quản mảng đó, không muốn làm khó để nàng quản tài chính."
Nhà máy cũ xây nhiều cửa hàng như vậy, nàng phải tự mình dùng chứ, chỗ tốt như vậy, không nghĩ cách mở hai quán cơm thì không được.
"Vương tỷ nhìn thật xinh đẹp, hơn 40 tuổi mà không thấy già."
"Đúng, nàng không thấy già chút nào."
"Ây da, Vương tỷ vẫn còn độc thân sao? Nàng không nghĩ tìm người khác à?"
"Đúng, vẫn độc thân, nàng không muốn tìm nữa, nói vô vị, đợi vài năm nữa con trai nàng kết hôn, nàng sẽ phải trông cháu." Nhắc đến Vương Á Cầm, Cố Yên lại nhớ đến Hoàng Thu Oánh, nghĩ bụng không biết Thu Oánh ở Phương Thành thế nào rồi, đợi cô về phải gọi điện cho Cận Trạch hỏi xem.
"Một mình thì cũng tốt, lỡ có đau đầu nhức óc, bên cạnh không có người cũng thật không được."
Cố Yên lái xe chậm, giữa đường gặp mưa to, cô còn dừng lại một lát, buổi trưa còn ăn cơm, nghỉ ngơi một chút, vốn xuất phát từ Hà Đông về cũng đã hơn chín giờ, bị trì hoãn vậy, đến khi đưa Trần Khả đến Tề Nam đã hơn bốn giờ.
Cố Yên trước đến bệnh viện đón Thẩm Du Thành tan làm, ai ngờ Khang Dược Tiến lại nói hôm nay Thẩm Du Thành có tiết, Cố Yên nghĩ mình cũng chưa mệt, liền lái xe quay đầu đến học viện y.
Cô muốn đón Thẩm Du Thành tan làm, cũng muốn xem trường đại học những năm 80-90 thì sẽ như thế nào.
Bình thường ngày nào cũng ở cùng nhau nên không thấy gì, nhưng mà tách nhau mấy ngày không gặp liền thấy nhớ đặc biệt, nhất là buổi tối, nằm trên giường, muốn tìm người kể chuyện hôm nay, tâm sự cho vơi đi, nhưng lại không có ai trả lời.
Giữa chừng họ cũng gọi điện thoại một lần, nghe Cố Yên nói ở Hà Đông chơi vui vẻ, Thẩm Du Thành dù rất muốn cô về, nhưng vẫn nhịn xuống, đau lòng cô bình thường quá bận, lần này để cô chơi thêm hai ngày, thả lỏng chút.
Học viện Y Tế Nam ở ngoại ô chiếm diện tích khá lớn, cơ bản đều là nhà ngói, cũng có mấy tòa nhà nhỏ gạch đỏ không cao, phía xa có công trình xây dựng đang làm, cần cẩu đứng thẳng các kiểu.
Xe của Cố Yên vừa đến cổng học viện liền bị ông bác bảo vệ chặn lại.
"Làm gì trường học đấy? Không cho lái xe vào."
Cố Yên thò đầu ra ngoài kêu, "Bác ơi, cháu đến đón người yêu tan làm, hắn đang học ở đây."
"Đón ai cũng không được!"
Được thôi, Cố Yên chẳng dại gì mà tranh cãi với ông cụ cứng đầu, thế là cô đỗ xe qua một bên.
Cô đi tới đi lui, ông bác bảo vệ thấy cô mở cổng cũng tò mò, "Cô đến đón ai đấy?"
Cố Yên cười nói, "Trường học nhiều người như vậy, cháu nói tên bác biết sao?"
"Đùa gì đấy, không có thầy giáo nào mà ta không biết cả."
"Ha ha, Thẩm Du Thành, bác có nghe nói đến không?"
"Cậu ấy à, làm sao mà ta không biết, tan học đám con gái đuổi theo cậu ta tới tận cổng ngoài kia kìa."
Cố Yên nghe xong trợn mắt, "Bác nói thật ạ?"
"Năm ngoái đến, chuyên gia khoa gan mật Bệnh viện Tỉnh, có phải không?"
Cố Yên vội vàng gật đầu liên tục, "Đúng, chính là hắn."
"Thế còn gì, hắc, không ngờ người yêu cậu ta nhìn cũng rất xinh."
Cố Yên nói, "Bác ơi, hắn học phòng nào vậy? Cháu đi xem chút được không?"
"Cô cứ đi nhưng ta phải nói trước, cô không được quấy rầy người ta đang học đâu."
"Bác cứ yên tâm đi, cháu không phải loại người vô ý thức thế."
"Bọn họ học ở dãy nhà ngói bên trái ngoài cùng kia, dãy đó có tổng cộng 6 dãy, lớp cậu ta hoặc là dãy thứ 2 tính từ dưới lên hoặc là thứ 3, cô cứ tìm đi."
"Ai, cảm ơn bác nhiều ạ, đúng rồi, bác ơi, tiết này đến khi nào tan học ạ?"
"Mới vào thôi, tan học thì tầm năm rưỡi."
Ông bác gác cổng vẫy tay với cô, Cố Yên đi vào học viện y, đi được một đoạn, cô không kìm được mà chậm bước, hừ, có gì mà cô phải cuống chứ, người như Thẩm Du Thành nhìn là đẹp rồi, có người thích theo đuổi cũng đâu có gì lạ!
Cố Yên không vội, nhàn nhã bước chân, chậm rãi dạo quanh trường.
Tiền thân của Học viện Y Tế Nam là một trường vệ sinh, vào những năm 20 thế kỷ trước, ngay chính giữa trường còn bảo tồn lại một ngôi nhà, trên đó có bảng hiệu ghi lại lịch sử phát triển của Học viện Y Tế Nam.
Sau khi thành lập nước, học viện bắt đầu tuyển sinh và mở rộng quy mô, nhưng đến những năm 60-70 thì việc phát triển học viện bị đình trệ, mãi đến sau khi khôi phục thi đại học, nhiều ngành mới mới được tái xây dựng lại.
Trường học khác với những nơi khác, bước vào bên trong, cảm giác không khí đều chậm lại, cảm thấy đâu đâu cũng là hương vị thanh xuân và sôi nổi.
Đi ngang qua một hàng cây, bên cạnh là một sân vận động lớn, sân bóng rổ có một nhóm nam sinh dáng người vạm vỡ, tràn đầy sức sống đang chơi bóng, xung quanh có nam sinh và nữ sinh đồng trang lứa, hẳn là một lớp đang học thể dục.
Cố Yên không khỏi dừng bước, cô đã bao nhiêu năm chưa nhìn thấy học sinh chơi bóng?
Trong đội bóng rổ của trường, chắc chắn có một vài người là nhân vật nổi bật, đặc biệt là khi họ dẫn bóng chạy hoặc nhảy ném rổ, luôn có thể khiến rất nhiều nữ sinh reo hò.
Nghe tiếng bóng rổ phành phạch, tiếng nữ sinh reo hò, thi thoảng lại tiếng hô cố lên, Cố Yên như quay về thời học sinh, nhẹ nhõm, vui vẻ, lại tràn đầy mơ ước về tương lai.
Nhưng thật tiếc nuối, ngày tháng tốt đẹp như vậy không kéo dài được bao lâu.
Cố Yên xem hồi lâu, thậm chí có một nam sinh ném bóng ba điểm, cô còn kích động la hét vài tiếng, chọc cho đám học sinh xem bóng còn quay lại nhìn cô.
(Hai chương xong, cảm ơn mọi người ủng hộ nha, ngày mai lại đăng tiếp (chương này hết).
Bạn cần đăng nhập để bình luận