Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 210: Bác sĩ ngoại khoa mệt thành chó (length: 7649)

Cố Yên thở dài nói, "Thật ra vẫn thấy tiếc, không mở thành đại lý thì tiền kiếm được sẽ nhiều như biển cả."
"Vậy ngươi còn quan tâm làm gì?" Hoàng Thu Oánh nói.
"Vì ta nuốt không trôi cái cục tức này." Cố Yên thở dài, "Cho nên, về sau có tiền ta chỉ có thể tự mình kiếm thôi."
Đám người Cố Yên chuẩn bị thịt và đồ ăn không ít, nhưng cuối cùng đều ăn gần hết, chỉ còn lại mấy miếng đậu phụ, chút thịt dê bò, cùng hai chiếc bánh bao không nhân.
Cố Yên còn muốn nướng thêm cho mọi người ăn, nhưng ai nấy đều đã no, nói thế nào cũng không cho nàng nướng, nàng vừa chuẩn bị thu dọn thì Thẩm Du Thành trở về, mọi người vội vàng nhường chỗ cho hắn, biết anh còn chưa ăn cơm, Cố Yên liền đem đồ còn thừa nướng cho anh.
Thẩm Du Thành hôm qua trực 24 giờ, hôm nay lại đi làm, cả người trông rất mệt mỏi.
Cố Yên liếc qua liền có chút đau lòng.
Biểu tình của Cố Yên rơi vào mắt Hoàng Thu Oánh, cô ấy liền nói, "Tôi còn có việc, tôi đi trước đây, mọi người có muốn đi cùng không?"
Vương Á Cầm đứng dậy nói, "Sáng sớm mai 6 giờ tôi có tàu, tôi cũng đi trước."
Hai người họ đều muốn đi, Quý Bạch Tình cũng nói, "Giang Hà, chúng ta cũng đi thôi, Diễm Diễm tỷ, chị tự dọn dẹp nhé."
"Mọi người có việc thì cứ đi, các cậu cứ chơi thêm chút nữa đi." Cố Yên chắc là uống hơi nhiều rượu, cảm thấy hơi choáng đầu.
"Không chơi nữa," Quý Bạch Tình thoải mái nói, "Tối nay ăn no quá rồi, tôi và Giang Hà đi tản bộ."
Cố Yên hết cách, chỉ đành mặc quần áo đưa họ ra ngoài.
Hoàng Thu Oánh tụt lại phía sau một bước, liếc xem không có ai để ý, ghé vào tai Cố Yên nhỏ giọng nói, "Giang nãi nãi không ở nhà, cô nắm lấy cơ hội nhé."
Cố Yên bừng tỉnh ngộ, hóa ra con nhỏ này nghĩ thế, nàng đưa tay véo nhẹ vào eo cô, đau Hoàng Thu Oánh cho nàng ánh mắt "cô chờ đó".
Tiễn đám người xong, Cố Yên quay lại, Thẩm Du Thành đang tự mình nướng đồ, Cố Yên thấy tay anh hơi run, chắc do cầm dao phẫu thuật quá lâu.
Cố Yên qua nhận lấy, nói, "Anh dừng lại đi, tôi nướng xong gọi anh, chỗ này đủ ăn không, hay để tôi nấu cho anh ít mì nhé?"
"Đủ rồi," giọng Thẩm Du Thành có chút khàn khàn, "Không cần nấu mì đâu, tôi uống nước là được." Anh vừa nói vừa đi lấy cốc rót nước.
Cố Yên cảm giác đầu mình choáng váng, nàng đoán là do uống rượu, "Cổ họng anh sao vậy? Không khỏe à?"
"Không sao, buổi trưa không uống nước nên hơi thiếu nước." Thẩm Du Thành liếc nhìn nàng, "Cô uống rượu à?"
Cố Yên sờ mặt, "Mặt đỏ à?"
Thẩm Du Thành gật đầu.
Thẩm Du Thành vừa từ ngoài về, vào nhà còn chưa cởi áo khoác, trong phòng chờ một lúc thì thấy hơi nóng, anh uống hơn nửa cốc trà, cởi áo khoác ra, rồi dùng chậu của Cố Yên đảo chút nước nóng, rửa tay rửa mặt, thấy tỉnh táo hơn nhiều.
"Thoa chút kem dưỡng da đi, không thì mặt sẽ khô đó." Cố Yên nói.
"Tôi là đàn ông con trai đâu cần dùng mấy thứ này."
"Vớ vẩn, sợ tay anh khô."
"Da tôi dày thịt béo không sợ."
Cố Yên kệ anh.
Thẩm Du Thành đi tới, kéo Cố Yên ngồi xuống cạnh mình, đưa tay ôm vai nàng.
"Ây da, đừng ôm, đừng ôm chóng mặt!" Cố Yên thật không phải giả vờ, nàng thật sự choáng, "Đúng rồi, rượu hôm nay mình uống là lấy trong phòng nãi nãi, hôm nào tôi mua một chai trả lại cho bà."
"Không cần, mấy chai rượu đấy để đấy cũng có ai uống đâu." Thẩm Du Thành nhìn bình rượu trên bàn nói, "Sao mọi người uống loại rượu độ cao thế này?"
"Không phải độ không cao sao?" Cố Yên hỏi.
"52 độ còn không cao?"
Cái con Hoàng Thu Oánh này, mắt nó để đâu vậy trời!
Kiên trì nướng xong cho Thẩm Du Thành, Cố Yên đã cảm thấy không ổn, nàng cũng không quan tâm đến Thẩm Du Thành nữa, nói, "Tôi lên giường ngủ một lát, lát nữa anh tự ngủ đi nhé, trong phòng này không cần anh thu dọn, tôi ngủ dậy sẽ tự dọn dẹp là được."
May mà Hoàng Thu Oánh và bọn họ đi trước, không thì họ ở đây, nàng không biết phải cố như nào mới có thể chịu đựng được.
Cố Diễm Diễm tửu lượng này thật sự không ra gì, mới uống có chút mà đã không xong rồi.
"Cô đừng lo lắng những chuyện đấy, cứ ngủ đi." Thẩm Du Thành nói đứng lên, "Túi chườm nóng đâu, tôi giúp cô đổ nước nóng vào."
"Đừng đổ, anh mau ăn cơm đi." Cố Yên vừa nói vừa leo lên giường.
Thẩm Du Thành đợi nàng nằm xuống, giúp nàng kéo chăn, thấy nàng nhanh chóng nghiêng người nhắm mắt, liền đi ăn cơm.
Lửa rất ấm, thịt rất thơm.
Thẩm Du Thành nhớ lại một câu từng đọc: Hạnh phúc của đàn ông không gì hơn vợ con, nhà ấm. Anh chỉ từng thấy trong sách, chứ chưa từng cảm nhận thế nào, nhìn người đang say giấc trên giường, anh cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.
Đêm đông lạnh giá, có người chờ bạn về nhà, cảm giác này thật tốt!
Cố Yên ngủ rất say, vì cảm giác bên cạnh có lò sưởi, làm nàng ấm áp vô cùng, thoải mái liền dễ ngủ.
Chắc là ngủ sớm, buổi tối lại ngủ ngon, hôm sau nàng tỉnh dậy rất sớm, theo thói quen nàng duỗi người. Nhưng vừa duỗi tay ra, một bên tay đụng phải một cái đầu xù xù to đùng, làm nàng suýt nữa hoảng sợ kêu lên.
"Đừng ồn!" Giọng nam trầm thấp truyền đến bên tai, anh không mở mắt đưa tay qua một cái tóm lấy người bên cạnh ôm vào ngực.
Vị trí tay. May mà ở sau lưng Cố Yên.
Dù là như vậy, Cố Yên cũng đủ cứng đờ người, Thẩm Du Thành, sao anh lại ở trên giường nàng!
Cố Yên đối diện Thẩm Du Thành, ở giữa là cánh tay nàng, nàng trước giờ chưa từng gần gũi một người đàn ông như vậy, mà tại sao trên người nàng chỉ còn có áo ngủ mỏng?
Cố Yên nghiến răng, Thẩm Du Thành này nhìn thì tuấn tú nho nhã, trông ra dáng con người, ai ngờ lại là một lão SP!
Nàng thật muốn một cước đá anh xuống!
Nhưng mà anh ngủ rất say, rất ngon!
Ánh nắng sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào, trong phòng đã sáng, có thể thấy quầng xanh dưới mắt Thẩm Du Thành.
Rồi Cố Yên cũng có chút không đành lòng, nghe nói bác sĩ ngoại khoa mệt như chó, anh thì vừa trực 24 giờ, lại làm cả ngày, chắc chắn là mệt mỏi.
Haizz, đừng nói nữa, hai người ngủ chung, đúng là rất ấm.
Thôi vậy, lún sâu thì lún sâu thôi, trước sắc đẹp, không nhịn được cũng là rất bình thường, Cố Yên trong lòng buông lỏng, thân thể căng cứng cũng thả lỏng xuống, nàng còn tự giác cọ cọ vào ngực Thẩm Du Thành, tay còn đặt lên bụng anh. Oa, anh còn có cơ bụng.
Mặc đồ thì gầy, cởi ra có thịt, có phải là nói kiểu này không?
Cố Yên mạnh tay sờ mấy cái, lại ngủ một giấc ấm áp trong lòng cái tên "Lão SP" mà nàng gọi!
Lần này là Thẩm Du Thành tỉnh trước, vì có người cứ không yên phận cọ vào người anh, làm cho sinh lý tính thức dậy không ngủ được.
Đêm qua anh cố nhịn, vẫn là không nhịn được leo lên giường người ta, dù sao anh cũng không làm gì, chỉ là ngủ một giấc mà thôi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận