Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 136: Không phục quản giáo (length: 7900)

Thẩm Du Thành cười một chút, "Cũng không biết người ta trong lòng nghĩ như thế nào."
"Ai vậy," Hoàng Thu Oánh trong lòng có đáp án, nhưng nàng giả vờ giật mình, "Lại được sư đệ ta để ý, thật có phúc khí a!"
Thẩm Du Thành bị Hoàng Thu Oánh trêu chọc có chút ngại ngùng, "Sư tỷ!"
Hoàng Thu Oánh ha ha cười lớn, "Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng có gì phải ngại, cứ để sư tỷ lo liệu."
Thẩm Du Thành nhỏ giọng nói, "Sư tỷ biết ta đang nói đến ai không?"
"Sư tỷ ngươi sống cũng gần bốn mươi năm rồi, chuyện này mà còn không nhìn ra sao?"
Khóe mắt Thẩm Du Thành giật giật, hắn biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Hắn tiếp tục nghe Hoàng Thu Oánh nói, "Ta ngược lại có thể làm bà mối cho ngươi, nhưng sư đệ à, bà nội là người hiểu chuyện ta không lo, mẹ ngươi bên kia e là không dễ dàng đâu."
Thẩm Du Thành cười lạnh, "Ta là từ trong kẽ đá mọc ra sao, sư tỷ không biết sao?"
Lúc này, có người đến văn phòng Hoàng Thu Oánh, Hoàng Thu Oánh nói tiếp, "Chiều tan làm rồi nói, giờ làm việc đã."
"Được."
Cúp điện thoại, ánh mắt Thẩm Du Thành không khỏi trở nên u ám, sư tỷ nói đúng, chi bằng hắn sớm chút kết hôn thì tốt hơn, còn về người kia. Cha mất chưa được một năm, bà ta đã đi bước nữa, bà ta có tư cách gì quản hắn?
Cố Yên đạp xe hơn một tiếng mới đến căn cứ.
Bên trong căn cứ đã có bốn chiếc xe đang bốc hàng, Hà Tiểu Xuyên đang đứng bên cạnh chỉ huy, Cố Yên vừa dựng xe đạp thì hắn đã chạy tới.
Thần sắc Hà Tiểu Xuyên có chút lo lắng.
Cố Yên thấy vậy, liền nói, "Hà Tiểu Sanh không sao đâu, nàng đi xe máy, cũng chẳng biết chạy đi đâu mất rồi."
"Hôm qua cám ơn cô đã thu lưu nàng, mẹ ta gần như cuống cả lên."
Cố Yên có chút không hiểu, "Tiểu Sanh không phải là em họ của anh sao? Vì sao mẹ anh lo lắng vậy? Mọi người ở cùng nhau à?"
Hà Tiểu Xuyên cười khổ kể lại ngọn nguồn cho Cố Yên nghe.
"Mẹ của Tiểu Sanh vì sinh nàng mà bị khó sinh, ba của nàng tức là bác trai ta đã tái hôn, nàng được gửi đến nhà ông bà nội, nàng do ông bà nuôi lớn, sau khi ông bà mất thì mẹ ta đã đón nàng về nhà cùng sống. Người nhà thấy nàng đáng thương từ nhỏ đã không có mẹ, nên hết sức chiều chuộng nàng, bác trai ta thì nghĩ con từ nhỏ không mẹ nên bất kể nàng làm gì cũng không dám nói một lời "không", không ngờ lại chiều hư tính tình!"
Cố Yên không ngờ Hà Tiểu Sanh lại có một đoạn quá khứ như vậy, chẳng phải càng phải cố gắng vươn lên trong hoàn cảnh này sao? Sao nàng lại có thể coi sự đáng thương của người khác thành chuyện hiển nhiên được?
Cố Yên nghiêm mặt nói, "Về Tiểu Sanh thì vẫn nên quản giáo cho tốt, tuổi nàng còn nhỏ, sau này còn cả quãng đường dài phải đi, không thể cứ như vậy được."
Hà Tiểu Xuyên mặt mày ủ rũ nói, "Hôm qua có phải nàng lại đi vũ trường không?"
Cố Yên lắc đầu, "Ta đã hứa giữ bí mật cho nàng, nên chuyện gì đã xảy ra tối qua ta sẽ không nói cho anh biết, ta chỉ có thể nói, không có gì nguy hiểm và chuyện không tốt xảy ra với nàng cả."
Cố Yên nói vậy, Hà Tiểu Xuyên bớt lo rất nhiều, hắn thở dài nói, "Trước kia khi ông nội còn sống, nàng nghe lời ông nội nhất, giờ thì ai còn dám quản nàng nữa, cứ quản thì nàng lại sống chết, giá mà nàng hiểu chuyện được bằng một nửa cô thì tốt."
Cố Yên nghĩ bụng, đúng là kẻ ăn no không biết kẻ đói, nàng còn đang ngưỡng mộ Hà Tiểu Sanh sống tự do như vậy, nếu như nàng xuyên sách tốt hơn chút, thì cũng không phải sống như bây giờ!
Đáng tiếc, nàng không có cái mệnh đó!
Đang nói chuyện thì ở cửa căn cứ vọng đến tiếng xe máy gầm rú, Cố Yên và Hà Tiểu Xuyên đồng thời quay đầu, liền thấy Hà Tiểu Sanh cưỡi xe máy phóng như bay tới.
Cố Yên nhíu mày, sao Hà Tiểu Sanh lại tới đây?
Chỉ có điều lần này Hà Tiểu Sanh không chạy xe máy vào trong căn cứ, mà dừng lại ngay ngoài cổng, nàng cứ đi qua đi lại.
Hà Tiểu Xuyên thấy Hà Tiểu Sanh đi tới, định đi qua, Cố Yên giữ tay hắn lại, thả ra rồi nói, "Tiểu Sanh càng nổi loạn anh càng không thể đối đầu với nó, trước mắt cứ làm như không có gì xảy ra, chuyện tối qua xem như chưa hề có."
Cố Yên thời thanh xuân không có nổi loạn, bởi vì hiện thực không cho phép nàng có quyền được nổi loạn, nhưng em trai em gái đều có, lúc đó càng đối đầu, bọn họ lại càng phản nghịch, sau này thuận theo thì mọi việc sẽ ổn thôi.
Hà Tiểu Sanh đi tới, chẳng thèm nhìn Hà Tiểu Xuyên, trực tiếp nói với Cố Yên, "Ta muốn làm việc ở chỗ cô."
Cố Yên thầm nghĩ, kiếm một người không chịu sự quản lý về làm nhân viên, có phải là nàng thấy mình sống thọ quá rồi không?
Hà Tiểu Xuyên lại rất kinh ngạc, không nghe nhầm chứ, Tiểu Sanh vừa nãy lại nói muốn đến chỗ Cố Yên làm việc sao?
Cố Yên nhìn Hà Tiểu Sanh, từ tốn nói, "Xin lỗi, bên ta tạm thời không cần người, nếu có nhu cầu ta sẽ liên hệ với cô, được không?"
Hà Tiểu Sanh hết lần này đến lần khác tìm Tiểu Tề, Tiểu Tề lại không gặp nàng, chắc là có ân oán gì rồi, nàng không muốn làm phiền thêm Tiểu Tề.
"Nói dối," Hà Tiểu Sanh cười lạnh, "Hôm trước lúc tôi đến văn phòng của các người thì thấy nhân viên các người đang viết thông báo tuyển dụng đó thôi."
Cố Yên cau mày nói, "Làm việc ở đây vất vả lắm, có khi không thể đúng giờ tan làm được, cô cũng thấy rồi đấy đây là đâu, cách trung tâm thành phố cũng rất xa, làm gì cũng không tiện."
Hà Tiểu Sanh cười lạnh, "Xem ra mặt ca ta cũng không to lắm nhỉ."
Hà Tiểu Xuyên vừa định lên tiếng bảo nàng đừng có thái độ đó với Cố Yên, thì đã bị Cố Yên ngăn lại.
"Tiểu Sanh, có phải em nhầm không," Cố Yên nhàn nhạt nói, "Chúng ta là đối tác làm ăn với anh trai của em, nhưng đội vận chuyển nhiều người, bọn ta muốn dùng ai là quyền của bọn ta chứ không phải là của anh em."
Đứa bé này sao không rõ tình hình vậy, cho dù họ có hợp tác với anh trai của nàng thì nàng cũng không thể vênh váo ở địa bàn người khác như vậy chứ.
Một câu nói của Cố Yên khiến Hà Tiểu Sanh trắng bệch mặt, đồng thời khiến Hà Tiểu Xuyên trong lòng run lên, tuy anh biết những lời này Cố Yên cố ý nói cho Tiểu Sanh nghe.
Hà Tiểu Sanh vẫn rất kiêu ngạo, "Cô nói đi, làm sao mới có thể tới chỗ cô làm việc?"
"Chuyện này không phải một mình ta quyết định được, ta phải hỏi ý kiến của ông Trâu và Tiểu Tề đã."
"Cô là không muốn cho tôi tới mà thôi!" Hà Tiểu Sanh đột nhiên kéo khóa áo da, để lộ áo len bên trong, ném áo da xuống đất, cầm lấy chiếc xẻng thép bên cạnh, xông thẳng về phía nhóm người đang bốc hàng, sau đó vung xẻng lên, sâm phế liệu liền được bốc lên xe.
"Này."
"Cô Cố!" Hà Tiểu Xuyên vội gọi Cố Yên lại, ngăn không cho Cố Yên định đuổi theo, "Cô Cố, xin cô cho Tiểu Sanh một cơ hội làm việc, lương để tôi trả."
Cố Yên bất đắc dĩ nói, "Tiểu Xuyên, cho dù cơ sở của ta làm ăn không tốt đến đâu, thì nuôi một người vẫn đủ."
"Tôi biết cô Cố không thiếu tiền, "Hà Tiểu Xuyên vội vàng nói, hắn hiếm khi ăn nói khép nép như vậy, "Cô có khó khăn gì thì cứ nói với tôi, để tôi giải quyết, chỉ xin cô."
- Các bảo bối, ba canh nhé, hoan hô!
Hôm nay ta đã đỡ cảm hơn nhiều rồi, hôm qua thực sự không thể viết nổi.
Trời lạnh, mọi người cũng chú ý sức khỏe nhé, cuối tuần vui vẻ! (hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận