Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 313: Lĩnh chứng (length: 8484)

"Cái này tiền ngài giữ lại tiêu đi," Cố Yên vừa nói vừa kéo tay mẹ Cố đến đặt tiền vào tay bà, cô tiếp tục, "Mẹ, chuyện chăn đệm con tự có cách, hơn nữa chẳng phải sắp có chị dâu rồi sao? Chị ấy sẽ lo được. Nhưng mà, chị cả có nói con thế nào cũng được, nhưng có một điều, đừng để chị ấy nói chuyện sinh con của chị dâu nữa, thật đau lòng người khác lắm."
"Ôi, bây giờ mới biết ta nói chuyện đau lòng người, con không nghĩ lại lúc trước con chửi mắng người ta ra sao à." Giọng nói đầy sự chua ngoa của Cố Linh Linh vọng đến từ sau lưng Cố Yên.
Cố Yên không để ý tới cô ta, ngược lại quay sang nói với cha mẹ, "Cha mẹ, hôm nay mệt rồi, hai người mau nghỉ ngơi đi, con về trước."
"Diễm Diễm, mai nhớ đem mấy cái mặt chăn đã trần qua mặt ngoài đem tới," mẹ Cố dặn dò, "Nhân lúc chị cả con ở đây, nhờ chị con giúp làm luôn cho."
Cố Linh Linh nghe vậy thì cười khẩy, hống hách đáp, "Ai thích làm thì làm, đừng có mà đùn đẩy cho ta, mai ta đi rồi, không ai cản ta được đâu!"
"Không sao đâu mẹ," Cố Yên bình tĩnh đáp lời, "Mẹ đừng lo, con sẽ tìm người làm, không cần vất vả chị cả."
Nói xong cô quay người rời đi, lúc đi ngang qua Cố Linh Linh, cô khẽ dừng lại rồi nói, "Con đi trước đây chị cả, chị cả cũng nghỉ sớm đi."
Cố Linh Linh thấy Cố Yên chẳng có vẻ gì là tức giận thì chính cô ta lại càng thêm bực tức, hừ một tiếng nói, "Giả bộ, làm ra vẻ!"
Cố Yên im lặng, quay người đi, lúc đến cửa thì cô nghe thấy ba Cố nói, "Linh Linh, con đừng quá đáng."
"Ôi, bây giờ thì lại là ta quá đáng à? Đúng là vết sẹo lành quên đau, xem ra mọi người quên hết cả lúc nó ngơ ngơ ngác ngác rồi thì phải."
Cố Yên không muốn nghe nữa, bèn quay người rời khỏi nhà họ Cố.
"Diễm Diễm!" Mạnh Lan từ phía sau đuổi theo.
"Chị dâu," Cố Yên dừng chân đợi chị ấy, "Chị muốn đi cửa hàng bánh bao à?"
Mạnh Lan cười khổ, "Thà đến cửa hàng đợi cho yên tĩnh."
Cố Yên nói, "Chị dâu, hôm nay chị vất vả với anh cả quá, mua gà mua thịt thế, chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ."
"Hại, có sao đâu, đó là việc nên làm mà?"
"Chị đừng để bụng lời chị cả nói," Cố Yên an ủi, "Dù sao chị ấy cũng không ở đây được hai ngày."
Sau này cũng đâu có dễ mà gặp nhau được nữa, dù sao cũng xa xôi như vậy.
"Chị biết." Mạnh Lan tò mò hỏi Cố Yên, "Cô ta nói con thế mà con không giận à?"
Cố Yên hờ hững đáp, "Bao năm qua cô ấy lo liệu trong nhà cũng vất vả, con đâu có giống cô ấy."
Dù là cha mẹ chồng có tốt đi nữa, cứ suốt ngày mang đồ của nhà mẹ đẻ về thì trong lòng chắc chắn không vui được, cho nên Cố Yên cũng thông cảm với sự khó khăn của Cố Linh Linh. Dù gì sau này nhà họ Cố sẽ ngày càng khấm khá, cô cũng không muốn thêm phiền phức cho Cố Linh Linh nữa.
Lần này cô đến bách hóa mua đôi hoa tai vàng cho bà ngoại của Cố Linh Linh, xem như bao năm nay bà ấy chăm sóc cho nhà họ Cố, giờ cũng có chút báo đáp.
"Chuyện chăn đệm con đừng lo," Mạnh Lan nói, "Chị làm cho con."
"Không cần đâu chị dâu."
"Nghe chị nói này, vốn dĩ chị với anh cả con đã bàn, chăn đệm cho con cưới, hai chị em chị sẽ làm. Bà nội bên nhà họ Thẩm cũng chuẩn bị hết cả vỏ chăn rồi, đâu có tốn kém gì đâu, chẳng qua chỉ là mua thêm chút bông với chút công cán thôi mà. Cũng là việc thường ngày chị làm, vả lại chị cũng không phải là người toàn phúc, đâu có được phúc có con trai con gái như chị cả con, con đừng ghét bỏ là được."
Ở nông thôn, làm chăn đệm cho người cưới cũng có cái lệ, thường hay tìm những người có cả con trai con gái, như nhà Cố Linh Linh kia, cha mẹ khỏe mạnh, sống khá giả, lại có đủ cả nếp cả tẻ, công việc tốt, quả là người có danh có tiếng.
"Chị dâu, chị biết con không quan trọng chuyện đó mà." Cố Yên đáp, "Để con đi mua bông."
"Có chút bông sơ thôi, cũng có tốn bao nhiêu tiền đâu," Mạnh Lan thật tình nói, "Diễm Diễm, chút tiền này cứ để chị với anh cả con bỏ ra, không sau này có chuyện gì, chị với anh con còn mặt mũi nào mà nhờ cậy con?"
Cố Yên đành không nhắc tới chuyện đó nữa.
Mạnh Lan lại nói tiếp, "Diễm Diễm, tối qua chị với anh con bàn đi bàn lại, bọn chị định là đợi mùa thu khai giảng, sẽ cho Mai Tử lên thành phố học."
"Chuyện tốt đó chứ!" Cố Yên không chút do dự đáp lời, "Đến lúc đó chúng ta đi hỏi xem thủ tục nhập học thế nào."
Mạnh Lan kể chuyện này cho Cố Yên là cũng mong chờ nghe được câu này của cô đấy.
Nghe Cố Yên nói vậy, chị mừng rỡ đáp lời, "Cảm ơn con nha, Diễm Diễm."
"Đều là người một nhà, khách khí gì chứ."
Trên đời này mọi việc đều là có qua có lại, có ai muốn mình cứ một lòng cố gắng đâu chứ.
Cửa hàng bánh bao ở rất gần nơi bọn họ ở, vừa nói chuyện là đã đến cửa, bên trong quán mở cửa rồi, Cố Giang Hải đang ở sau sân chẻ củi.
Cố Yên đi qua nói chuyện vài câu với anh ấy, rồi cảm ơn rồi nhanh chóng đi về.
Bà Giang biết hai người chiều nay đi đăng ký kết hôn, phỏng chừng đang chờ ở nhà lớn.
Quả nhiên, Cố Yên vừa mới mở cửa lớn bước vào, bà Giang đã từ phòng trong đi ra gọi cô, "Diễm Diễm?"
"Dạ, bà ơi," Cố Yên vừa quay người đóng cửa lớn vừa nói, "Bà đóng cửa chưa ạ?"
"Nhị ca con ra ngoài uống rượu, còn chưa có về nữa."
"Dạ." Cố Yên chỉ dạ rồi đóng cửa.
"Lấy giấy đăng ký về rồi à?" Bà Giang nóng lòng hỏi.
"Dạ lấy rồi!" Cố Yên vội vàng bước nhanh tới, lấy giấy đăng ký kết hôn từ trong túi ra đưa cho bà, "Bà xem ảnh chụp có đẹp không ạ?"
"Bà phải đeo kính vào mới nhìn rõ được." Bà Giang vừa nói vừa quay người vào phòng.
"Bà ơi, con đi rót chút nước uống."
"Trong phòng bà có nước đun để nguội, con lấy ly đi."
"Dạ."
Cố Yên vào phòng bỏ đồ xuống, rửa tay rồi cầm ly đến chỗ bà Giang, bà đang đeo kính lão, cầm tờ giấy đăng ký, chăm chú xem.
Cố Yên rót nước, đi tới cạnh bà Giang rồi nói, "Bà ơi, giờ thì bà yên tâm rồi nhé."
"Chứ sao nữa." Bà Giang lưu luyến không nỡ khép tờ giấy đăng ký lại, sau đó đưa cho Cố Yên rồi nói, "Hai đứa hôm nay có đi tiệm ảnh chụp hình không?"
"Có ạ, phải ba ngày sau mới đến lấy được."
"Đến lúc đó nhớ phải rửa một tấm to treo đầu giường nhé, rửa thêm một tấm nữa cho bà."
"Dạ, con nhớ mà, bà cứ yên tâm đi." Cố Yên vừa uống nước vừa kể chuyện đi mua đồ dùng trong nhà và đồ đạc khác hôm nay cho bà Giang nghe.
Nói một hồi lâu, Cố Yên mới nói với bà Giang, "Bà ơi, con với Thẩm Du Thành làm đám cưới bên nhà anh ấy, nhưng bình thường con vẫn ở đây ạ."
"Vậy không được, con với A Thành không ai được quản ta."
"Cái bà lão này, sao nghĩ nhiều vậy, hai đứa bận rộn lấy đâu ra thời gian mà bỏ mặc bà chứ?" Cố Yên không khách khí nói, "Hai đứa con đặt hai cái giường đôi, đến lúc đó kê một cái vào phòng phía nam này cho bà."
"Đừng đến làm phiền ta."
"Không làm phiền thì bà lại tiếc à," Cố Yên cười híp mắt nói, "Bà cứ dọn qua ở cùng tụi con."
"Cái đồ con nít hư này, dụ dỗ ta hả!" Bà Giang chỉ nói vậy thôi chứ thật lòng, bà vui đến híp cả mắt rồi.
"Diễm Diễm, bà thấy lúc ăn cơm trưa nay, chị cả con không vui lắm, không sao chứ?"
Sáng Cố Linh Linh đến tiệm bánh bao, trưa về dùng cơm mặt mày hằm hằm, may mà cô ta chỉ không vui chứ không nói lời khó nghe nào.
Cố Yên nhất định sẽ không nói thật cho bà Giang, "Chắc tại đến đây không quen khí hậu nên bị tiêu chảy, nên không được khỏe ạ."
"Thảo nào, mai nhớ mang vỏ chăn sang, vất vả mẹ con với chị dâu làm nốt phần còn lại nhé."
Hai bà cháu vừa trò chuyện vừa không để ý đêm đã khuya, Cố Yên giục bà Giang mau nghỉ ngơi, mình thì cầm giấy đăng ký về phòng.
Cố Yên ngồi ở bàn, cầm cuốn sổ nhỏ nhìn qua nhìn lại, khóe miệng không khỏi cong lên.
Có lẽ tác giả của « Biển cả nhân sinh » thế nào cũng sẽ không ngờ được, Cố Diễm Diễm lại có thể lấy Thẩm Du Thành đâu nhỉ.
- Bảo tử nhỏ ơi, hai chương rồi nhé, cảm ơn mọi người ủng hộ, a a đát Ngày mai lại tiếp tục nha (hết chương này)...
Bạn cần đăng nhập để bình luận