Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 681: Khí chất u buồn tiểu tử (length: 7608)

Lâm Nhã có chút do dự nói, "Lừa gạt hay không lừa gạt cũng không dễ nói, yêu đương thôi, nhưng nếu Lâm Nhã muốn cùng người này kết hôn, ta cảm thấy không sao."
Cố Yên cảm thấy rất thú vị, Tiền Mộng Dao tư tưởng cũng thoáng đấy nhỉ, yêu đương thì được, kết hôn thì không, ừm, loại suy nghĩ này cũng được.
"Nói rõ hơn đi."
"Cậu thanh niên đó tên là Từ An, quê ở Tế Nam, cha mẹ khỏe mạnh, trên có anh chị, nhưng hắn không có công việc ổn định, hát ở khách sạn, ba ngày giăng lưới hai ngày phơi, cũng kiếm không được bao nhiêu tiền. Người thì gặp rồi, dáng dấp khá, đàn ghi-ta cũng hay, hát cũng dễ nghe."
Tiền Mộng Dao cũng không tiện nói, nàng nhìn thấy gã kia lúc đó, cảm thấy đừng nói là yêu đương với gã, mà bảo nàng bán thận nuôi hắn, nàng cũng bằng lòng, chưa nói gì khác, chỉ cần hắn ngồi đó thôi cũng đã đẹp trai lắm rồi!
Hồi đó nàng và Lâm Nhã đi quán bar nghe Từ An hát, khi ánh đèn tập trung vào người Từ An, tiếng hét của các cô gái có thể làm tốc cả mái nhà!
Cố Yên nhíu mày, vẻ mặt không vui, "Lâm Nhã vậy mà lại đi quán bar!"
Tiền Mộng Dao dở khóc dở cười, "Chị dâu, chị chú ý nhầm điểm rồi."
Chị dâu của nàng không phải nên chú ý đến nhân phẩm của Từ An thế nào sao, vậy mà lại chú ý đến việc Lâm Nhã có đi quán bar hay không.
"Lâm Nhã làm sao quen biết người này?"
"Lâm Nhã nói, bạn của gã đánh nhau bị đập đầu, là cô ấy khâu cho bạn gã, sau lại đến thay thuốc hai lần, đi qua đi lại thì quen nhau."
"Ngươi bảo Lâm Nhã chia tay với gã đi, cả ngày đàn ca hát xướng không giống người có thể sống qua ngày, loại gia đình chúng ta không trêu vào được."
"Ta có nói, nhưng Lâm Nhã bảo Từ An đối tốt với nàng, cũng chịu tiêu tiền mua đồ cho nàng."
Cố Yên lạnh mặt, hỏi một câu khó mở miệng, "Giữa hai người không có chuyện đó chứ, đã đến mức nào rồi?"
Nghĩ đến những vết đỏ ở cổ Lâm Nhã, Cố Yên cứ lo Lâm Nhã ngốc nghếch bị người ta lừa.
Tiền Mộng Dao cũng không tiện, "Chị dâu, chuyện này ta cũng không tiện hỏi. Chị đừng quá lo cho Lâm Nhã, về sau em sẽ chú ý chuyện này hơn, không để Lâm Nhã làm chuyện điên rồ đâu."
Cố Yên hỏi Tiền Mộng Dao biết Từ An ở quán bar nào, rồi liên hệ với Hoàng Thu Oánh và Vương Á Cầm, nói muốn mời bọn họ đi quán bar uống rượu.
Kết quả Hoàng Thu Oánh và Vương Á Cầm trả lời y hệt nhau "Không hứng thú"!
Cố Yên không còn cách nào khác lại đi tìm Chu Giai Di, Chu Giai Di cười ha ha trả lời nàng, bạn trai không cho cô nàng đi những nơi đó.
Cố Yên hết cách, Tiền Mộng Dao nhất định phải về, Cố Yên chỉ còn cách lôi Thẩm Du Thành theo mình đi!
Ha ha, cuối cùng thì vẫn là lão công đáng tin nhất a!
Cố Yên vì sao lại cực kỳ mâu thuẫn với việc đi vũ trường và quán bar thực ra có nguyên nhân.
Một năm kia nàng bỗng dưng bị viêm ruột thừa, phải truyền dịch ở bệnh viện một tuần, gần như ngày nào cũng gặp một ông lão một mình đến tiêm.
Trong lúc trò chuyện với ông lão thì biết, ông là một nhân viên đã về hưu ở JD của một nữ giới.
Ông nói 90% số người nhiễm loại bệnh này không phải do tự nguyện, hơn nữa phần lớn là vô tình bị lây ở những nơi không chính đáng.
Mà một khi nhiễm phải thì rất khó bỏ, tổn thương đối với cơ thể lại không thể đảo ngược, rất đáng sợ.
Cho nên Cố Yên rất sợ hãi những nơi như thế.
Cố Yên chuẩn bị hai cốc nước lớn, trên đường đi quán bar, nàng liên tục dặn dò Thẩm Du Thành, bất kỳ đồ gì trong quán bar đều không được động vào, dù có thèm cũng không được, khát thì uống nước mình mang.
Thẩm Du Thành dở khóc dở cười, thực ra hắn cũng chưa từng đến vũ trường, quán bar, nhưng qua lời Cố Yên thì chỗ đó như địa ngục vậy.
Quán bar Từ An làm việc có tên Nguyệt Sắc.
Vì Cố Yên và Thẩm Du Thành đến sớm, nên không có nhiều người, cửa quán bar mở nhạc, không phải loại nhạc DJ ồn ào, chỉ là vài điệu nhảy tiết tấu nhanh, nghe cũng khá hay.
Ngoài cửa có vài thanh niên đang hút thuốc, khi thấy Cố Yên và Thẩm Du Thành đi vào quán, đều nhìn họ bằng ánh mắt như vậy.
Cả Cố Yên và Thẩm Du Thành đều cảm thấy không thoải mái.
Cố Yên kéo tay Thẩm Du Thành vừa đi vừa nói nhỏ, "Ngươi nói vì sao họ lại nhìn mình bằng ánh mắt đó, chẳng lẽ chúng ta kỳ lạ lắm sao?"
Thẩm Du Thành mỉm cười.
Cố Yên không hiểu, "Ngươi cười gì chứ."
Thẩm Du Thành hỏi nàng, "Ngươi có thấy hai vợ chồng bình thường sẽ cùng nhau đến quán bar không?"
Ách. Cố Yên!
"A, Thẩm Du Thành."
Lần này không hiểu lại là Thẩm Du Thành, "Sao vậy?"
Cố Yên mỉm cười, "Ta thấy ngươi hiểu rõ thật đấy."
Thẩm Du Thành.
Mang đầy sự tò mò đi vào, Cố Yên hơi thất vọng, hoàn toàn khác với những gì nàng tưởng tượng.
Cố Yên tưởng tượng quán bar, đương nhiên là giống như trên tivi và phim ảnh, đâu đâu cũng xa hoa truỵ lạc, âm nhạc ồn ào, các loại trai xinh gái đẹp ăn mặc sành điệu, nghe nhạc sàn, nhảy nhót nóng bỏng, khác hẳn những gì nàng nghĩ!
Sau khi vào trong, Cố Yên mới nhận ra, đây chỉ là những năm 90, làm sao mà sành điệu được chứ?
Bên trong phòng trang trí bình thường trong mắt Cố Yên, có một sân khấu, trên đó có mấy đèn chiếu, còn có một sàn nhảy rộng chừng hai ba chục mét vuông.
Chỗ ngồi cũng không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có mười mấy bàn, có mấy bàn có người, hoặc là đang đánh bài, hoặc là đang xúc xắc gì đó. Quầy bar thì khá lớn, phía trước đặt một hàng ghế cao chân, phía sau kệ bày các loại rượu tây, ly cốc, nhìn cũng chuyên nghiệp.
Có một thanh niên đẹp trai đang đứng sau quầy bar, có lẽ là bartender gì đó.
Cố Yên cố ý nhìn kỹ vài lần khi đi qua, cậu thanh niên có khí chất u buồn, khá là hiếm gặp.
Cố Yên kéo Thẩm Du Thành ngồi vào chỗ cách sân khấu hơi xa, gần quầy bar.
Khi bọn họ ngồi xuống có nhân viên phục vụ tới hỏi họ muốn gọi gì.
Cố Yên và Thẩm Du Thành xem thực đơn, gọi một đĩa hoa quả sấy, hai chai nước ngọt.
Nhân viên phục vụ cau mày khi thấy bọn họ gọi đồ, "Hai vị không uống rượu sao? Đặt đồ thế này không đủ tiền bàn."
A, thì ra là còn yêu cầu chi tiêu à.
Cố Yên không có ý gây sự, nàng tới để xem người, nàng trực tiếp gọi một chai XO, còn cố tình dặn nhân viên đừng mở ra, dù sao nàng cũng có uống đâu, để mang về vậy.
Nhân viên phục vụ ngơ ngác, nhưng cũng không sao, miễn sao đủ tiền là được.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ lên, Cố Yên thuận miệng hỏi một câu "Hôm nay Từ An có đến không" kết quả nhân viên phục vụ chỉ tay vào cậu thanh niên có khí chất u buồn ở quầy bar, "Anh ấy ở kia kìa, không quen sao?"
Cố Yên hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, trách sao Tiền Mộng Dao bảo Từ An đẹp trai, chưa nói đến ngũ quan, chỉ riêng cái khí chất này thôi, các cô gái chắc chắn sẽ thích kiểu người này!
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận