Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 670: Chung cực mục tiêu (length: 3899)

Thẩm Du Thành đối với việc Hạ Viễn Sơn nghi ngờ tỏ ra bất mãn, hắn khẳng định có tiền a, người khác đều cho rằng hắn Thẩm Du Thành là kẻ ăn bám.
"Khu Hương Tạ kia một dải ngươi biết không?" Thẩm Du Minh nói.
"Biết chứ, nàng ở chỗ đó làm ăn."
"Làm ăn ư?" Thẩm Du Minh vừa kiêu ngạo vừa tự hào vì có người em dâu như vậy, "Khu đó đều là của nàng!"
Mắt Hạ Viễn Sơn sáng lên, "Vậy nói cái tiệm cơm nổi tiếng cấp sao, khách sạn Nhạc Phỉ là vợ của ngươi mở?" Hắn hỏi Thẩm Du Thành.
Thẩm Du Thành gật đầu, "Đúng, chính là nàng mở. Chừng nào ngươi rảnh, gọi người yêu con cái của ngươi đến, ta mời các ngươi đi khách sạn Nhạc Phỉ ăn cơm."
Hạ Viễn Sơn khoác tay lên vai Thẩm Du Thành, "Tiểu tử ngươi thật có phúc khí nha, nếu vậy thì ta chỉ có thể nói cho ngươi cái người họ Hoàng ở bệnh viện các ngươi thôi, còn lại thì ta không thể nói thêm."
Như thế là đủ rồi!
"Nhị ca, đã ghi âm xong chưa?" Thẩm Du Thành thản nhiên hỏi.
Thẩm Du Minh từ phía trước bấm nút tắt máy ghi âm, trong xe lập tức vang lên tiếng Hạ Viễn Sơn và Thẩm Du Thành nói chuyện.
Hạ Viễn Sơn lập tức biến sắc, "Thẩm Du Thành, ngươi có ý gì?"
Thẩm Du Thành cười nhạt nói, "Ngươi có phải thật cho là ta làm bác sĩ mà đầu óc mụ mị rồi không? Đi làm đi, không có chuyện của ngươi, sau này nếu cần nhân chứng thì chắc sẽ có người báo cho ngươi."
Sau lưng chơi xấu tính là hảo hán gì, muốn thì cứ đao thật kiếm thật mà làm đi!
Hạ Viễn Sơn run lên, Thẩm Du Thành đã đẩy cửa xe, hắn từ trên xe bước xuống, A Thanh bọn họ ở phía sau thấy Thẩm Du Thành xuống xe, cũng lập tức xuống theo.
A Thanh tiến lên, "Tỷ phu."
Thẩm Du Thành nói, "A Thanh, đưa bạn học của ta đến đơn vị cho tốt, trên đường nói những gì nên nói, đừng nói những gì không nên nói."
"Yên tâm đi tỷ phu, nhất định làm tốt."
"Nhờ cậu."
"Ngài khách sáo."
A Thanh đi đến phía trước xe Thẩm Du Minh, mở cửa xe phía sau, đối với Hạ Viễn Sơn đang ngồi trong xe, khách khí nói, "Anh, xuống xe đi, đưa anh đi làm, anh ngồi xe em."
A Thanh rõ ràng rất khách khí, nhưng Hạ Viễn Sơn lại không dám xuống, A Thanh chờ một lát liền mất kiên nhẫn, túm lấy tay hắn lôi xuống.
Nói những lời mềm mỏng nhất, làm những việc hung hăng nhất!
Hạ Viễn Sơn vừa xuống xe liền chỉ vào Thẩm Du Thành quát, "Thẩm Du Thành, ngươi dám chơi xỏ ta, ta quyết không xong chuyện với ngươi!"
Hai tay Thẩm Du Thành đút túi, trên khuôn mặt đẹp có một vẻ lạnh lùng khó tả, "Ta không sao cả, dù sao vợ ta lo cho ta cả đời không hết cơm ăn, ngươi được không? Hạ Viễn Sơn, đã là đàn ông thì đừng có hối hận, dù sao cũng là do ngươi chọn làm chó cho người khác."
Hắn Hạ Viễn Sơn cũng không tự xem lại mình đã làm những chuyện gì, khuyên người ta ra viện, khác gì khuyên người ta đi chết?
Hạ Viễn Sơn sắp tức chết, Thẩm Du Thành mắng hắn là chó, nhưng thấy xung quanh nhiều người như vậy, hắn một tiếng rắm cũng không dám thả.
"Đi thôi, anh." A Thanh vỗ vai Hạ Viễn Sơn nói, "Không đi nữa thì đi làm muộn, hay là anh muốn đồng nghiệp của anh biết anh làm phản? Tỷ phu, mọi người đi trước đi, anh này nếu không muốn đi thì em đưa anh ta lên núi chơi cũng được."
Cho đến giờ phút này, Hạ Viễn Sơn rốt cuộc đã hiểu rõ, hắn đã không còn đường lui.
Hôm qua Thẩm Du Thành, Trình Phượng Cường và Hoàng Thu Oánh đã bàn bạc, nếu đã phản kháng, vậy phải chơi lớn, mục tiêu cuối cùng của bọn họ là Diệp Phong!
Nhưng như Thẩm Du Minh đã nói, muốn động vào con hổ lớn Diệp Phong này, cần phải có "Sư xuất hữu danh", nếu không sẽ không lay chuyển được.
Mạng lưới quan hệ của một ông chủ xí nghiệp đã rất phức tạp rồi, huống hồ đây là một vị lãnh đạo lớn?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận