Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 110: Sơn tra mứt quả (length: 7973)

Cố Yên muốn khóc thật sự, không phải giả vờ!
Vừa nãy nàng ta mang cái bộ dạng như vậy, đích thị là bà chằn rồi, Thẩm Du Thành sẽ nhìn nàng như thế nào đây?
Thẩm Du Thành mặc không nhiều, bên trong là áo sơ mi, bên ngoài là áo khoác màu xám đậm, dáng người thẳng tắp, tuấn tú lịch sự, đẹp không chịu nổi.
Cố Yên đi tới, cổ không khỏi rụt lại, "À, Thẩm chủ nhiệm, sao ngài lại tới đây?"
Thẩm Du Thành hơi nhếch khóe môi, may mà hắn tới, nếu không làm sao biết được nàng lại có một mặt hùng hổ như vậy?
Thẩm Du Thành không cười thì thôi, hắn cười một tiếng Cố Yên càng thêm xấu hổ, còn có thể làm sao nữa, đành phải gượng gạo thôi!
"Lão nhân bảo ta mang đồ cho ngươi," Thẩm Du Thành giọng nói có chút ý cười, "Là một ít đào, ngươi nhớ ăn đấy, đừng để hỏng. Còn áo len là ta mua cho lão nhân, lão nhân chê màu sắc sặc sỡ, ta nói đổi lại, lão nhân nói cho ngươi, nên ta mang tới."
Nghe giọng điệu chậm rãi của Thẩm Du Thành Cố Yên trong lòng dễ chịu hơn một chút, "Ai da, quả đào ta để lại ăn, áo len thì anh mang cho lão nhân đổi cái nào hợp ý đi."
Không biết tại sao, Cố Yên bỗng có chút nhộn nhạo. Hoàng Thu Oánh, Vương Á Cầm đến tìm nàng, Cố Yên chỉ thấy vui vẻ thôi, nhưng khi Thẩm Du Thành vừa tới, nàng lại thấy đặc biệt kích động.
"Lão nhân bảo đưa cho ngươi thì ngươi cứ mặc đi, ta mua cho lão nhân cái khác là được, cánh tay của ngươi sao rồi?" Thẩm Du Thành mở miệng hỏi.
Cố Yên vừa tới đã dán thuốc cao, nàng vỗ vỗ cánh tay mình, tỏ vẻ không có vấn đề gì, "Không sao cả, đi, để đồ xuống đi."
Nàng nói rồi dẫn Thẩm Du Thành đến cái bàn làm việc đơn sơ của mình, sau đó đi rót nước cho Thẩm Du Thành.
"Đừng vội, ta không khát," Thẩm Du Thành đặt đồ lên bàn, chỉ tay về phía đê lớn phía sau, giọng trầm thấp, "Kia là đê Hoàng Hà sao?"
"Đúng đó, anh đến xem đi? Ta cùng anh đi."
"Được."
Trời ạ, tim Cố Yên đập thình thịch, may mà Thẩm Du Thành không để ý gì đến chuyện vừa rồi, nếu không thì nàng khóc mất!
Cố Yên và Thẩm Du Thành cùng nhau đi dạo trên đê Hoàng Hà.
Tiểu Tề dặn Đại Tráng và Cẩu Tử đến trực đêm, buổi chiều không có việc gì nên họ tới sớm, công trường có nhiều việc để làm mà.
Bọn họ vừa tới đã bị Cố Yên sai bảo, bị phái đi gom cát ở góc tường lại, rồi chuyển đi chỗ khác.
Khi Cố Yên và Thẩm Du Thành đi lên đê, họ đang đẩy cát ở phía bắc.
Vừa rồi khi có người cãi nhau ở công trường gần cổng lớn họ cũng có để ý, nhưng khi họ chạy tới nơi thì mọi người đã tản hết, nên họ cũng không tới nữa.
"Này, Tiểu Tùng, cái người đi cùng mập tỷ là ai thế?" Đôi mắt Cẩu Tử sáng lên vẻ tò mò.
Sự việc của Trương Ngọc Văn không gây ra bất hòa giữa Cố Yên và Cẩu Tử.
"Chắc là bạn bè của cô ấy thôi, trước đó có vẻ cũng đi đến văn phòng chỗ chúng ta một lần." Tiểu Tùng nói.
Đại Tráng vừa há miệng nói luôn, "Bạn trai à?"
Cẩu Tử có vẻ nghi ngờ, "Không phải chứ, người đó nhìn khí chất điều kiện đều rất tốt, sao có thể để ý tới mập tỷ?"
Tiểu Tùng không thích ai nói xấu về Cố Yên, liền bực dọc, "Ý cậu là sao, mập tỷ chỗ nào không tốt, sao lại không xứng với người ta?"
"Thì cô ta béo quá còn gì."
"Mở mắt chó ra mà nhìn," Tiểu Tùng giận dữ ngắt lời Cẩu Tử, "Mập tỷ bây giờ còn béo nữa sao?"
"Mập tỷ không…" Cẩu Tử đang nói thì ngậm miệng, ngước mắt nhìn hai người đang đi trên đê Hoàng Hà, đúng là mập tỷ đâu có béo?
Lượng Tử bỗng nhiên lên tiếng, "Đúng đó, mập cũng đâu có mập, tại sao chúng ta vẫn gọi cô ấy là mập tỷ?"
"Tề ca còn gọi cô ấy là mập mạp kia mà!" Đại Tráng ở bên cạnh nói, "Chẳng qua là một cách gọi thôi, có gì mà quan trọng, mọi người làm lẹ đi, xem ai đẩy được nhiều cát nhất, thua tối làm 100 cái chống đẩy!"
Mọi người… Không chỉ đám bọn họ bàn tán về Cố Yên và Thẩm Du Thành, ngay cả hai vợ chồng Triệu Lập Cường cũng đang bàn về họ.
"Người kia là ai vậy?" Triệu đại tẩu khẽ hỏi Triệu đại ca.
"Tiểu Cố bảo là cháu trai của chủ nhà trọ."
"Trông có vẻ quan hệ cũng tốt nhỉ."
"Ta cũng thấy vậy, cô có phát hiện Tiểu Cố khi ở cùng với hắn và lúc bình thường khác nhau không?"
"Khác nhau thế nào?"
"Lúc nãy Tiểu Cố mắng người cô cũng thấy rồi đấy, cứ như dạ xoa ấy, còn nhìn lúc ở cạnh người kia kìa, ngoan như mèo."
"Anh nói thế em thấy cũng đúng đấy... Hay là Tiểu Cố có ý gì với người đó."
Triệu Lập Cường cười hề hề, "Ta nghĩ em nói đúng đấy."
Hai vợ chồng họ nói, nhìn nhau một cái rồi cùng cười.
Gần tối, khi công nhân tan làm, Cố Yên liền giục Thẩm Du Thành về nhà. Đường ở đây vốn dĩ đã không dễ đi, nếu đi muộn nữa thì trời tối mịt, rất không an toàn.
Thật ra hai người cũng không nán lại trên đê quá lâu, vì gió quá lớn, thổi buốt đầu.
Nhưng Thẩm Du Thành nói về nhà cũng không có cơm ăn, anh muốn ăn ké bữa cơm rồi mới đi.
Cố Yên vẫn khăng khăng, "Buổi tối anh lái xe về, tối mịt không an toàn, vẫn nên về sớm thì hơn."
Trong thành phố tiệm cơm nhỏ đầy ra, sao lại không có chỗ mà ăn cơm?
"Tối mịt mà không đi được thì không đi nữa thôi!" Cẩu Tử chạy đến cạnh Cố Yên cười hề hề nói, "Mập tỷ, giường cô ngủ hai người được đấy."
A a a a!
Cố Yên chưa kịp đỏ mặt, liền đá Cẩu Tử một cái, liếc mắt trừng hắn, rồi lập tức nói với Thẩm Du Thành, "Đừng có nghe Cẩu Tử nói bậy bạ nhé, nó là thế đấy."
Tiểu Tùng vội vàng chạy tới chữa cháy, "Mập tỷ, Thẩm... Thẩm đại ca ở lại ăn cơm không sao đâu, ở công trường chúng ta có đèn pin, nếu muốn về thì cầm đèn đi là được."
Cố Yên thở dài, cả đám đều là thần trợ công rồi, trời ơi, sao mà nàng lại phải đối mặt với Thẩm Du Thành chứ, thật là. Có mấy ý nghĩ đen tối ghê á.
Cố Yên vốn nghĩ rằng bữa cơm sẽ ăn rất gượng gạo, nhưng may mà Cẩu Tử cứ xoay chuyện Tiểu Tùng tối qua bị người ta ấn xuống đất mà chà xát, làm không khí thực sôi động.
Cẩu Tử còn lớn tiếng nói, lần sau mà còn có trộm tới ăn cắp, bọn họ nhất định đánh cho rụng hết răng!
Cố Yên thầm nghĩ tuyệt đối đừng có tên trộm nào ngó tới nữa, có lần này là đủ rồi. Tính nàng vốn là con gái khá gan dạ, đánh nhau nàng cũng không sợ, dựa vào một bầu nhiệt huyết mà xông lên thôi, chỉ là lúc ở ngoài nghe tiếng xẻng đào đồ cứ thấy sợ sợ… Ăn cơm xong, Thẩm Du Thành không ở lại lâu, Cố Yên đưa đèn pin cho anh, dặn anh lái xe chậm một chút, Tiểu Tùng và Cẩu Tử đưa nàng đưa người đến chỗ cổng làng mới quay lại.
Thẩm Du Thành vừa đi, Tiểu Tùng mấy người đã nhao nhao lên.
Tiểu Tùng lớn tiếng, "Mập tỷ, lần trước em trai ruột của cô đến, cô còn không đưa đón như vậy, cô nói xem, có phải là tỷ phu không?"
Cố Yên bình tĩnh hơn nhiều, thở dài, "Nếu là tỷ phu thì tốt."
"Tại sao lại không thể là tỷ phu chứ!" Tiểu Tùng lớn giọng.
Cố Yên thì không có sức để đôi co, "Tại sao lại là tỷ phu chứ, người ta là chuyên gia ngoại khoa có gan đó, hiểu không, ta và người ta kém nhau xa lắc lơ."
Cẩu Tử hắc hắc xoa tay, "Mập tỷ, nếu cô muốn, bây giờ tụi ta bắt hắn về ném lên giường cô đi."
Cố Yên bĩu môi, miệng chó không thể phun ra ngà voi, cút đi cho mát!
Khi Thẩm Du Thành còn ở đây, Cố Yên không tiện nhìn đồ anh mang đến, đợi khi anh đi rồi nàng mới mở ra, anh nói là mang đào tới, nàng cứ nghĩ chỉ là đào thôi, không ngờ vừa mở túi ra, cái đầu tiên đập vào mắt là một chuỗi kẹo táo gai!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận