Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 80: Thẩm Du Thành có chút "Phương" (length: 7628)

Cố Yên nhìn về phía Tiểu Tề, "Muốn làm?"
Tiểu Tề gật đầu, "Ta muốn làm, ta cảm thấy làm công xưởng đối với ngươi và ta mà nói đều là cơ hội. Trung tâm điều phối đã rất ổn định rồi, mô hình mọi người cũng quen thuộc, hướng phát triển xuống dưới cũng thấy rõ, muốn kiếm nhiều tiền rất khó, nhưng xưởng thì khác, ta thấy xưởng sẽ có vô vàn khả năng."
Cố Yên đau đầu, "Ngươi nói vô vàn là gì?"
"Chính là chuyện lúc trước ngươi từng nói, có vốn rồi chúng ta có thể làm bất cứ thứ gì chúng ta muốn."
Cố Yên thở dài, "Một xưởng muốn xây dựng lên ít nhất phải mất một năm, rồi mới đến lợi nhuận, hơn nữa cũng có khả năng xưởng càng lớn mạnh, lợi nhuận căn bản không rút ra được, chỉ có thể liên tục đầu vào."
Cố Yên nghe được quá nhiều ví dụ như vậy, ví dụ như, có người trước khi mở công ty nghĩ có năm mươi vạn là có thể khởi sự, nhưng đến khi thật sự kinh doanh mới phát hiện đã tiêu hơn một trăm vạn, còn tiếp tục rót tiền vào, sau đó lại thấp thỏm lo âu chờ đợi.
Tiểu Tề nhìn chằm chằm Cố Yên, "Mập mạp, ta nghe ra, ngươi tán thành ý kiến của Trâu Sĩ Hồng, nhưng ngươi không muốn cùng hắn mở xưởng."
Cố Yên hào phóng thừa nhận, "Đúng, bởi vì ta có lo lắng, sợ đến cuối cùng chúng ta thành bàn đạp cho hắn, làm áo cưới cho hắn, chúng ta không được gì cả. Chúng ta nhất định phải hợp tác với hắn sao? Chúng ta tự làm phế liệu không được sao?"
"Mập mạp, ngươi có tư tâm!"
"Không thể nói là tư tâm, mà là ta có tính toán riêng."
"Vậy còn ta?" Tiểu Tề hỏi lại, "Có phải ngay từ đầu ngươi đã không nghĩ sẽ cùng ta hợp tác lâu dài không?"
Nhất thời, Cố Yên ngẩn người, không phải là về sau không muốn cùng Tiểu Tề hợp tác, mà là cô ta căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Đôi mắt đen của Tiểu Tề nhìn Cố Yên, ánh mắt quật cường dần trở nên lạnh lẽo, hắn tự giễu cười một tiếng, "Chuyện này tính sau đi."
Tiểu Tề nói xong quay người rời đi.
"Này..."
Cố Yên gọi với theo, nhưng Tiểu Tề không dừng lại, sải bước đi mất.
Hôm đó, Cố Yên không ở văn phòng đến cuối giờ, trời mới hơi tối cô đã ỉu xìu trở về, cũng không đi quán sủi cảo mà trực tiếp về nhà.
Trời mưa không lớn, tí tách rơi, nhưng nhiệt độ buổi chiều đã giảm hẳn, về đến chỗ ở, quần áo Cố Yên đã dính chặt vào người, lạnh cóng, cô dứt khoát đun nước tắm nóng.
Xả tóc, cô cũng gội đầu luôn.
Đêm dần buông xuống, mưa nhỏ như giăng tơ, sân dần dần có chút sương mù, giọt mưa trên lá cây hạch đào, phát ra tiếng loạt xoạt nhẹ nhàng.
Cố Yên bê chiếc ghế đu của Giang nãi nãi ra cửa hiên ngồi, tóc còn ướt, khoác tấm chăn, ôm bát trà lớn đầy nước ấm thở dài nặng nề, nghĩ đến ánh mắt Tiểu Tề nhìn cô lúc cuối, tâm tình càng thêm bực bội.
Rõ ràng, hôm nay Tiểu Tề giận cô.
Tuy thời gian cô và Tiểu Tề ở chung không dài, nhưng cậu vẫn luôn rất tin tưởng cô, cô nói gì đều nghe nấy, không bao giờ để cô chịu thiệt thòi.
Đôi khi cô cảm thấy Tiểu Tề nhìn cô, như kiểu em trai nhìn chị gái vậy, đó là một loại hoàn toàn dựa dẫm, tin tưởng, cậu khi đối mặt với cô thì vô cùng thoải mái, giống như Cố Yên thật là chị gái cậu.
Việc trung tâm điều phối là do Cố Yên và Tiểu Tề hoạch định sớm, nhưng ngoài ra, Cố Yên thật sự không nghĩ đến chuyện hợp tác về sau với Tiểu Tề, vì cô chỉ tập trung kiếm tiền, mục đích là muốn mở một khách sạn của riêng mình. Ai làm mà chẳng ích kỷ, Trâu Sĩ Hồng còn muốn một nhà xưởng hoàn toàn thuộc về mình cơ mà!
Làm công xưởng có lợi không?
Chắc chắn là có, thực nghiệp lúc nào cũng là lựa chọn tốt nhất. Quá trình này có thể sẽ chậm một chút, nhưng kiên trì, không dám nói có lợi nhuận lớn, nhưng ít nhất cuộc đời sẽ không tầm thường!
Nhưng cô còn lo lắng, Trâu Sĩ Hồng đưa quá ít, cô sợ cuối cùng tay trắng, nếu việc kinh doanh bận rộn, giấc mộng của cô biết bao giờ mới thực hiện được.
Thẩm Du Thành cầm ô đi vào sân, qua cây hạch đào, liếc mắt thấy Cố Yên đang ngồi dưới hiên, tóc cô xõa dài, khoác chăn, ôm bát trà, cả người lười biếng thả lỏng trên ghế, như một chú gấu đáng yêu.
Thẩm Du Thành chính mình còn không nhận ra khóe môi đã cong lên nhiều đến vậy, kỳ lạ, hôm nay cả ngày cô sao mà yên tĩnh như vậy, không giống cô chút nào?
Thẩm Du Thành đến gần, người nằm trên ghế vẫn không phản ứng gì, nhìn kỹ thì ra cô đã ngủ.
Vừa định nhẹ nhàng rời đi thì cửa chính bỗng vọng ra tiếng gọi đầy nội lực của nãi nãi, "A Thành, sao cháu tới, ăn cơm chưa?"
Trong phút chốc Thẩm Du Thành có chút "Phương".
Cố Yên nghe tiếng gọi của Giang nãi nãi thì giật mình tỉnh lại, mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy Thẩm Du Thành đứng dưới mái hiên.
Ôi, sao hắn lại tới? Không đúng, sao mình lại ngủ ở đây?
"A Thành, cháu ăn cơm chưa?" Giang nãi nãi đứng ở cửa lại gọi.
"Dạ chưa ạ, nãi nãi, còn cơm không ạ?"
"Không còn, đợi, bà đi làm cho cháu."
"Giang Tuyết Cầm," bạn già của Giang nãi nãi gọi từ ngoài sân vào, "Đánh bài đi."
"Cháu trai ta đến, hôm nay không đi, ta phải nấu cơm cho nó đã."
Thẩm Du Thành vội nói, "Nãi nãi cứ đi chơi đi ạ, cháu tự làm được, tối nay cháu không về."
Giang nãi nãi đã già rồi mà vẫn lo cho đứa cháu trai ba mươi tuổi, "Cháu tự làm gì được, cháu có biết nấu cơm đâu."
"Có Tiểu Cố ở đây mà?" bạn già Giang nãi nãi nói, "Nhờ nó làm cho ít không được sao, để ta nói cho mà biết Giang Tuyết Cầm không thắng tiền là chạy đó."
"Thôi thôi thôi, không phải thắng có ba đồng tiền hả, thôi được rồi, ta đi còn không được sao?" Giang nãi nãi quay sang nói với Cố Yên, "Tiểu Cố, con cũng chưa ăn cơm, hai đứa cùng ăn đi, bà đi đây."
Ôi chao, cái sắp xếp này, quá rõ ràng!
"Giang nãi nãi, nãi cứ đi đi ạ." Cố Yên từ từ đứng dậy, "Không cần lo đâu ạ."
Giang nãi nãi vui vẻ nói, "Trong bếp có cà chua bà mua hôm nay, có cả trứng gà nữa, A Thành thích ăn mì trứng cà chua, con nấu đi."
Giang nãi nãi vui vẻ ra cửa, Cố Yên vào bếp lấy cà chua với trứng gà ra, cô ở đây có mì sợi rồi nên không cần lấy nữa.
Cố Yên đi làm cơm, Thẩm Du Thành thì ngồi lên xích đu, nói thật, cứ ngồi đung đưa ngắm cảnh đêm thế này, đúng là dễ chịu.
Tiếng Cố Yên nấu cơm không hề gấp gáp, thêm cả tiếng mưa rơi tí tách, nghe lọt vào tai vô cùng thoải mái dễ chịu.
Đã lâu rồi Thẩm Du Thành không được thư giãn như vậy.
- Bảo tử nhóm, ba chương hoàn tất, rắc hoa ~~~~ Có phiếu thì cho phiếu nhé, a a đát Mai lại tiếp tục.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận