Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 10: Nửa đêm cấp cứu (length: 7804)

Cô Yên này, công việc lặt vặt làm hai ngày rưỡi dư một chút, lúc thanh toán tiền công, đốc công cứ nhìn đi nhìn lại, còn trừ mất năm đồng, nói làm không kỹ.
Cô Yên định nói chỗ nào làm chưa kỹ thì bảo hắn chỉ ra, họ sẽ làm lại, kết quả bị Vương tỷ kéo đi.
Thật ra, Cô Yên chẳng phải không biết đốc công đang muốn tham ô, còn cả vấn đề nói dối về số tòa nhà, có thể khi báo lên trên sẽ gấp bội số lượng công việc, nhưng nàng không quen nhìn.
"Ngươi có lý luận với họ cũng vô ích thôi." Rời công trường, Vương tỷ thở dài, sắc mặt mệt mỏi thấy rõ, "Ta bị trừ năm hào, ngươi cầm hai mươi ba đi."
Cô Yên dù nghèo cũng không thèm năm hào tiền lợi đó, "Ta không để ý mấy đồng tiền này, ta chỉ không quen nhìn bọn người đó thôi, chúng ta chia đôi là được."
Vương tỷ vẫn đếm đủ hai mươi ba đồng cho nàng, "Ngươi đừng nhường, cầm lấy đi, mua đôi găng tay cũng tốt."
Cô Yên cười nhận lấy, "Cảm ơn Vương tỷ."
"Ngày mai còn đi tìm việc nữa không?"
"Đi chứ, còn ngươi?"
"Ta cũng đi, đến lúc đó chúng ta cố gắng đi cùng nhau."
"Được."
Định rời đi, Vương tỷ lại dặn dò thêm vài câu, hai người tách ra ở trạm xe buýt, Cô Yên vẫn một thân bụi bặm lên xe buýt về.
Bánh bao hôm qua đã ăn hết, buổi sáng Cô Yên nấu mì, hôm nay tan làm sớm, nàng muốn về dọn dẹp chút rồi nghỉ ngơi.
Xuống xe, mang bột mì, thịt, rau củ các loại đồ về, buổi chiều, khu ký túc xá gần như không có ai ra vào, hành lang cũng không một bóng người, Cô Yên thoải mái gội đầu, tắm rửa, thay quần áo rồi dọn dẹp, vừa ngồi xuống ghế uống nước vừa nghỉ ngơi chờ tóc khô.
Hai ngày nay luôn làm việc, hận không thể nhắm mắt lại là ngủ ngay, chẳng nghĩ ngợi gì hết, bây giờ dừng lại, đầu óc lại nhớ đến rất nhiều chuyện, nàng không ở thế giới kia, mẹ, em trai, em gái của nàng ra sao rồi?
Có phải đang nhớ nàng không? Hay là vì không phải lo lắng cho tương lai của chị gái mà thấy may mắn? Cô Yên bị tiếng động đinh đinh đoong đoong đánh thức, vừa mở mắt ra mới biết mình thế mà lại ngồi ngủ trên ghế, còn chảy cả nước miếng. Nàng lau miệng, duỗi lưng một cái, ngủ một giấc quả thực dễ chịu thật.
Cơ thể thoải mái, làm gì tâm tình cũng tốt.
Trước đây, suốt ngày ở khách sạn, Cô Yên gần như chưa có tận hưởng cuộc sống, hôm nay nàng quyết định làm món rau dền hấp bột để tự thưởng cho mình, còn chút thịt kia thì để gói bánh bao, sáng sớm là có thể ăn liền, rất tiện.
Rau dền chọn rửa sạch, thái đoạn, rắc thêm chút bột tiêu, trộn muối cùng bột mì, hấp trên cái rổ, chờ mười lăm đến hai mươi phút, chấm với tỏi giã là ăn được.
Rau dền này là nhà nông tự trồng trong đất, hai xu mua được một bó to, vừa hấp ăn vừa gói bánh bao được, quả thật là món hời.
Đồ hấp vừa làm xong bắc nồi xuống thì bác sĩ Hoàng vừa về đến.
"Bác sĩ Hoàng, muốn ăn chút gì cùng không?" Cô Yên chủ động hỏi.
Bác sĩ Hoàng lạnh lùng liếc nàng một cái, không nói tiếng nào, mở cửa vào nhà.
Được thôi, không nể mặt, không ăn thì thôi.
Cô Yên không để ý, bưng rổ vào phòng, mở radio lên nghe, bắt đầu cuộc sống về đêm của mình.
Cộp, cộp, cộp là tiếng gõ tường gấp gáp, Cô Yên giật mình, tưởng là mình nằm mơ, nhưng khi tỉnh dậy vẫn còn tiếng cộp cộp, nàng vội vàng bật đèn đứng dậy.
Tiếng gõ tường không mất đi, là từ vách tường nhà bác sĩ Hoàng bên cạnh truyền đến, Cô Yên nghĩ một lát, khoác thêm quần áo, mở cửa đi ra nhìn một cái, nhà bác sĩ Hoàng đèn sáng choang, nghĩ nghĩ, nàng gõ cửa, khe khẽ gọi một tiếng, "Bác sĩ Hoàng?"
"Cửa không khóa, vào đi." Giọng nói rất yếu ớt.
Cô Yên vội đẩy cửa bước vào, bác sĩ Hoàng mặc chỉnh tề nhưng đang cuộn tròn trên giường, ôm bụng, trán đầy mồ hôi.
"Bác sĩ Hoàng, cô sao thế?" Cô Yên gấp gáp hỏi.
Trán bác sĩ Hoàng đầy mồ hôi lạnh, nói ngắt quãng, "Có thể là đau ruột thừa, làm phiền cô... cô đến bệnh viện gọi người giúp tôi với."
Đau ruột thừa? Cô Yên ngơ ra một chút, «Biển cả nhân sinh» trong nguyên tác bác sĩ Hoàng có đau ruột thừa sao? Không nhớ nữa, nhưng tiếng rên của bác sĩ Hoàng đã khiến Cô Yên không thể nghĩ nhiều được.
"Đã giờ này rồi còn gọi ai, cô chờ chút, tôi đi lấy giày đã."
Cô Yên vội vàng chạy về đi giày, trở lại cõng bác sĩ Hoàng trên lưng chạy thẳng xuống lầu.
Đêm ở thành phố những năm tám mươi, đèn đường lờ mờ, nhìn đâu cũng tối tăm, trông đâu cũng như có ma. Thực ra Cô Yên gan không lớn, nếu đổi lại bình thường, một mình chắc chắn không dám ra ngoài, nhưng bây giờ nàng chẳng quản được nhiều vậy.
Đàn ông cõng một người sẽ không thấy mệt nhọc gì, nhưng phụ nữ cõng một người, đặc biệt là Cô Diễm Diễm mập ú như thế mà vác một người quả thực là cực hình.
Cô Diễm Diễm người béo, cánh tay ngắn, nếu không có Cô Yên gắng sức níu chân bác sĩ Hoàng thì cả đường chạy tới này cũng khó. Hùng hục chạy một mạch, vừa vào cấp cứu, y tá đã tới giúp đỡ đỡ bác sĩ Hoàng từ lưng nàng xuống, đặt lên giường bệnh.
Cô Yên thở hồng hộc, cảm giác như ngực muốn nổ tung, thân thể Cô Diễm Diễm, chức năng tim phổi quá kém.
"Có chuyện gì?" Bác sĩ trực gấp gáp hỏi.
Cô Yên thấy bác sĩ Hoàng đau đớn, vội nói, "Có thể là viêm ruột thừa."
Bác sĩ trực giật ống nghe xuống, nói, "Khả năng cao là viêm ruột thừa cấp tính, đi siêu âm, người nhà đi làm thủ tục nhập viện."
A, làm việc tốt còn mất tiền?
Cô Yên vội nói, "Đây là bác sĩ Hoàng khoa sản của bệnh viện các anh."
Bác sĩ lạnh lùng, "Không quen! Cứ đi làm thủ tục đã, không phải thì đưa trả."
"Sao lại thế này?" Có một bác sĩ mặc áo choàng trắng chạy vội đến, thấy người nằm trên giường bệnh, kinh ngạc một chút rồi gọi ngay, "Bác sĩ Hoàng!"
"Đúng là người bệnh viện mình, khả năng cao là viêm ruột thừa cấp tính, mau đi siêu âm."
Cô Yên mừng rỡ, cuối cùng cũng có người quen, a, sao giọng nói này quen thế, ngẩng đầu lên nhìn, a, Cố Giang Hà!
Cố Giang Hà mặc áo blouse trắng, trên cổ quàng ống nghe, vẻ mặt nghiêm túc, cùng bác sĩ y tá đẩy giường đi, liếc thấy bóng dáng phía sau, hắn ngẩn ra một lát, lập tức không tin như nhìn lại, Cô Yên vội vẫy tay với hắn, ý nói việc bệnh nhân là quan trọng nhất.
Cố Giang Hà cũng không còn thời gian nghĩ nhiều, dẫn người đi trước.
Cô Yên đi làm thủ tục nhập viện cho bác sĩ Hoàng, may là bác sĩ Hoàng là người của bệnh viện này, Cô Yên nói mình không phải người nhà của cô ấy, y tá cùng khoa sản xác nhận bác sĩ Hoàng quả thật chỉ có một mình, nên tạm thời không phải đóng tiền mà chờ bác sĩ Hoàng tự đi thanh toán.
Làm xong thủ tục, Cô Yên nghe y tá nói bác sĩ Hoàng đã được đưa vào phòng phẫu thuật, nàng nghĩ một lát rồi vẫn đến cửa phòng phẫu thuật chờ, làm việc tốt phải làm đến cùng, dù sao Cô Diễm Diễm vẫn còn thiếu người ta nửa con gà quay.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận