Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 190: So Cố Yên còn chán ghét! (length: 7871)

Trương Ngọc Văn dạo gần đây đang đắc ý, ả ta không ngờ rằng đối thủ không đội trời chung là Hồ Thắng Lợi lại nghe theo lời nàng mà mở một trung tâm môi giới lao động giống y như của Tề Thiên.
Nàng ta muốn từng chút một gặm nhấm thị phần của Cố Yên như tằm ăn lá dâu, có ngày nàng sẽ nhìn thấy Cố Yên khóc lóc trước mặt, đến lúc đó, nàng sẽ hung hăng dẫm Cố Yên dưới chân, khiến Cố Yên vĩnh viễn không ngóc đầu lên được!
Hồ Thắng Lợi là kẻ hèn hạ, nhưng lại đủ tàn độc, hắn ta có thể thao túng cả giới hắc bạch, đàn em dưới trướng mấy chục người, đâu như Tề Thiên chỉ có vài ba mống. Nghĩ tới đây, nàng ta đắc ý, chắc Tề Thiên không hề hay biết chuyện nàng ta quen A Đông từ trước đâu.
Trong khi Trương Ngọc Văn mải mê tính toán, nàng ta vẫn làm việc với khách, những người đến tìm việc thấy bộ mặt dữ tợn của nàng đều sợ chạy, một cô gái trẻ sao nhìn chẳng giống người tốt chút nào.
Thấy khách bỏ đi, Trương Ngọc Văn khinh bỉ hừ một tiếng, phí môi giới của họ thu ít hơn, mà người đi làm cũng không thiếu, đi thì đi, nàng chẳng sợ.
Đang nghĩ ngợi thì Hồ Thắng Lợi từ bên ngoài đi vào, hắn ta lớn hơn Tề Thiên vài tuổi, da ngăm đen, khóe mắt có sẹo, trông lúc nào cũng như đang cười, nhưng nụ cười của hắn không hề dễ mến, ngược lại khiến người ta thấy rất hèn mọn.
Hồ Thắng Lợi vừa đến, Trương Ngọc Văn liền niềm nở đón tiếp, ngọt ngào lên tiếng: “Thắng Lợi ca, anh đến rồi.” Hồ Thắng Lợi cười tủm tỉm liếc nàng từ trên xuống dưới: “Văn Văn càng ngày càng xinh đẹp nha.” Trương Ngọc Văn cười hề hề: “Thắng Lợi ca sao mà biết nịnh thế.” Hồ Thắng Lợi vẫn cười một cách hèn mọn: “Hôm nay ta dẫn một người đến, em mang theo cô ấy, trong vòng hai ngày phải truyền đạt hết mọi việc cho cô ấy.” Trương Ngọc Văn nhìn người phụ nữ đi sau lưng Hồ Thắng Lợi, lập tức biến sắc: “Anh có ý gì?” Hồ Thắng Lợi vẫy tay với nàng, bàn tay thô to xoa cổ Trương Ngọc Văn: “Chẳng qua là anh sợ em mệt thôi mà, xót em không được sao?” Trương Ngọc Văn rụt cổ, cực kỳ phản cảm với sự vuốt ve của Hồ Thắng Lợi: “Vậy công việc đều để cô ta làm, còn em thì làm gì?” Đàn em của Hồ Thắng Lợi thì hoảng sợ tránh đi, ánh mắt của hắn ta lóe lên vẻ hung ác: “Tránh cái gì mà tránh!” Vừa nói bàn tay siết chặt cổ Trương Ngọc Văn, khiến nàng nghiến răng không dám kêu.
“Thắng Lợi ca,” Trương Ngọc Văn nghiến răng: “Em không thể ăn không ngồi rồi chứ?” “Trong mắt ta, em muốn làm gì cũng không cần!” Lời Hồ Thắng Lợi làm trái tim Trương Ngọc Văn run rẩy, rồi âm thầm mừng thầm, chẳng lẽ Hồ Thắng Lợi thích nàng?
“Đi thôi.” Hồ Thắng Lợi vỗ lưng Trương Ngọc Văn, rồi nói với người phụ nữ sau lưng: “Chị Chung, bên này giao hết cho chị đấy.” “Vâng.” Người phụ nữ được Hồ Thắng Lợi gọi là chị Chung, trông tầm hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt lúc nào cũng nở nụ cười như Hồ Thắng Lợi, có điều nụ cười của chị Chung nhìn rất mềm mỏng, hòa nhã.
Thấy thái độ của Hồ Thắng Lợi với mình không hề giống người khác, Trương Ngọc Văn không khỏi đắc ý, vênh mặt lên: “Hai ngày sao có thể bàn giao xong, công việc rắc rối lắm đấy.” “Vậy tôi sẽ cố gắng, tranh thủ học nhanh nhất có thể.” Chị Chung nhẹ nhàng đáp: “Như vậy cô cũng được nhàn nhã.” Trương Ngọc Văn ngạo mạn ném hết sổ sách giấy tờ các loại xuống trước mặt chị Chung: “Đều ở đây hết, cô tự mà xem.” Chị Chung cầm lên lật vài lượt, gật đầu với Hồ Thắng Lợi.
Hồ Thắng Lợi xoay người rời đi, Trương Ngọc Văn vội vã đuổi theo: “Thắng Lợi ca, giờ đã đi rồi sao?” “Ừ, không đi thì làm gì?” “Thắng Lợi ca, chỗ chúng ta ít việc quá, anh phải nghĩ cách chứ, không có việc làm thì bọn người kia sẽ chạy hết qua bên chỗ Tề Thiên.” Hồ Thắng Lợi híp mắt: “Em đừng lo nhiều thế,” mắt hắn quét khắp người Trương Ngọc Văn, hỏi: “Văn Văn, thân thể còn chưa phá phải không?” Mặt Trương Ngọc Văn đỏ bừng: “Thắng Lợi ca, sao anh có thể hỏi như vậy, đáng ghét!” Vừa nói vừa bụm mặt chạy về văn phòng phía sau.
Hồ Thắng Lợi nhìn theo bóng dáng nàng, hừ lạnh một tiếng, cái đồ vong ơn bội nghĩa, còn xứng để hắn nhìn thêm lần nào nữa. Người của hắn đã tra ra, Tề Thiên thằng vương bát đản kia cố ý phái đàn bà đến câu dẫn hắn, may mà hắn phát hiện sớm, nếu không đã bị lũ vương bát đản này hố rồi!
“Hồ ca, tối nay tôi dẫn người đến phế thằng A Đông kia, cho Tề Thiên biết mặt!” Đàn em phía sau hắn nói.
“Không vội, chờ chị Chung đối xong sổ sách đã rồi tính.” Hồ Thắng Lợi càng nghĩ càng tức, quay lại tát tên vừa nãy một cái: “Bọn vô dụng các người, đến một cái đầu óc dùng được cũng không có, Tề Thiên mẹ nó tự mở nhà máy rồi kia!” Đàn em bị tát cũng cảm thấy oan ức: “Hồ ca, cái nhà máy của Tề Thiên gọi là cái gì chứ, chẳng qua là cái nơi thu mua đồ cũ thôi mà, không có gì kỹ thuật cả, bọn nó thu thì chúng ta cũng thu được, chúng ta còn nhiều người hơn mà. Anh cứ ra lệnh một tiếng, bọn em xông lên ngay.” “Cút, nó thu phế liệu sắt thép, là phế liệu sắt thép, với đồ rách nát khác nhau xa!” Hồ Thắng Lợi càng nói càng giận, quay đầu lại đá tên đàn em một phát.
Thật ra Hồ Thắng Lợi cũng sớm nghĩ đến việc tự mình mở trung tâm môi giới như vậy, gom công nhân lại, giới thiệu việc làm, rồi thu phí, nào ngờ vẫn còn đang tính toán, đã bị Tề Thiên cướp trước một bước!
“Hồ ca, chúng ta cũng có thể làm được mà.” Đàn em lí nhí nói.
Hồ Thắng Lợi giận không chỗ trút, đưa tay tát thêm một phát: “TM thị trường bị người ta độc chiếm hết rồi, mày làm cái con mẹ gì nữa?” Trương Ngọc Văn quay về văn phòng, thấy chị Chung đang lúi húi xem sổ sách, nhíu mày đi qua nói: “Chị Chung, chị xem nghiêm túc thế làm gì, qua loa cho xong đi.” “Tôi cầm tiền của Thắng Lợi thì phải nghiêm túc làm việc cho anh ấy chứ.” Chị Chung hiền hòa nói.
“Chị Chung,” Trương Ngọc Văn chậm rãi tỉa móng tay: “Chị có biết làm người quan trọng nhất là gì không?” Chị Chung thật thà trả lời: “Không biết.” “Để tôi dạy cho chị, làm người quan trọng nhất là phải thức thời!” “À.” Trương Ngọc Văn trợn mắt nhìn chị Chung ngây ngô lóng ngóng, con mụ này sao còn đáng ghét hơn Cố Yên nữa!
Trương Ngọc Văn chẳng buồn để ý đến chị Chung nữa, có người đến hỏi việc, nàng ta cũng mặc kệ, tất cả đều do chị Chung tiếp đãi, chị Chung vừa đến không biết gì cả, mỗi lần đều hỏi Trương Ngọc Văn, Trương Ngọc Văn đều tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Thực tế thì trung tâm môi giới của bọn họ không có mấy việc làm, tất cả đều do Hồ Thắng Lợi đi quan hệ xin mấy công trình, công việc bận rộn chủ yếu vào một buổi sáng và một buổi tối, trời lại lạnh, các công trường cũng ít việc, cho nên ban ngày có rất ít người đến hỏi han.
Hôm nay có chị Chung nên trời chưa tối, Trương Ngọc Văn đã tan ca đi rồi, nhưng nàng không biết, nàng vừa đi chưa bao lâu, thì Hồ Thắng Lợi đã đến!
(Hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận