Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 260: Ngươi nhưng đừng có gạt bọn ta (length: 7614)

Cố Giang Hà cảm thấy mình bị oan, "Không phải con nói cho hắn biết, là con một buổi sáng sớm đi xem cửa hàng bánh bao, hắn vừa hay nhìn thấy con mở cửa."
Cố Yên cạn lời.
Cố Giang Hà ra sức giải thích với Cố Yên, "Hắn bảo giúp lúc bận rộn, con còn nói không cần đây, kết quả hắn tìm tới tận bệnh viện, con nghĩ hắn đã tìm con tới vậy rồi, con từ chối nữa thì có vẻ khách khí quá."
Cố Yên thở dài, "Chị không sợ hắn giúp, chị sợ thím Đại Hải kiếm chuyện thôi, nếu thím ấy xông tới tận nhà chỉ vào mũi chị mà mắng cho một trận, em bảo có phiền không?"
Sắc mặt Cố Giang Hà trầm xuống, nhỏ giọng nói, "Tỷ, thím Đại Hải nếu còn tìm chuyện, thì sau này con không qua lại với Hữu Lễ nữa."
Cố Yên thở dài, "Bản vẽ quy hoạch chị đưa Hữu Lễ rồi, bảo hắn dựa theo bản vẽ đó mà làm. Tan làm em qua trông chừng chút. Tiền đều do Vương Hữu Lễ ứng trước, số tiền còn lại của chị để mua máy nhào bột, không có nhiều, không đủ trả cho Vương Hữu Lễ, đợi làm xong nhà rồi, chị sẽ đưa cho hắn, đến lúc đó sẽ có tiền." Nói xong, cô vỗ vỗ cánh tay hắn, "Em đi nhanh đi, lúc nói chuyện với Bạch Tình về cửa hàng bánh bao thì phải nói mọi chuyện đều tốt, không được nói tiền làm nhà là do Vương Hữu Lễ ứng trước."
Cố Giang Hà gật đầu, "Tỷ," hắn muốn nói rồi lại thôi.
"Sao thế, có gì cứ nói."
"Cái đó." Cố Giang Hà dù ngại ngùng, nhưng hắn vẫn nhỏ giọng nói, "Bạch Tình nói khoa bọn họ có một người chưa cưới sinh non, kết quả mất máu nhiều, sau này có lẽ không thể sinh con được nữa, tỷ cùng Thẩm chủ nhiệm ở chung một chỗ sao?"
Cố Yên không trách Cố Giang Hà ấp úng, chuyện này quả thực không phải chuyện em trai có thể nói với chị gái.
Cố Yên bình tĩnh nói, "Chị không có ngốc như vậy, lo những chuyện đó làm gì, về đi."
Cố Giang Hà vội vàng chạy đi, quá xấu hổ, chẳng qua hắn lo lắng thôi. Dù là Thẩm chủ nhiệm hay là tỷ hắn, hai người cũng đều không còn nhỏ nữa, bà Giang của bọn họ thì lại không ở nhà, nhỡ đâu, thôi thì cứ coi trọng sức khỏe là hơn.
Người đã đi rồi, Cố Yên cùng Thẩm Du Thành cũng về đến nhà, đi xe máy cả mặt và miệng đều khô cả, việc đầu tiên khi cô về nhà là rửa mặt.
Lúc thoa dầu dưỡng da, cô nhìn thấy trên bàn có một phong thư rất dày, không cần nhìn cũng biết là cái gì.
"Thẩm Du Thành," Cố Yên gọi Thẩm Du Thành đang nấu nước ngoài kia, "Sao nhiều tiền thế?"
"Cho nàng đó."
"Cho ta tiền làm gì?"
Thẩm Du Thành xách nước sôi đã đun xong vào phòng, "Ta biết nàng không có tiền ứng trước, đưa tiền trả Vương Hữu Lễ trước đi."
"Không cần mà."
Thẩm Du Thành nhìn về phía cô, sắc mặt lạnh tanh, "Hắn quan trọng với nàng hơn ta sao?"
Cố Yên cạn lời, để ai đó không ghen, Cố Yên liền cầm số tiền đó lên trước.
Thẩm Du Thành chuẩn bị hai ngàn tệ, Cố Yên giữ lại một ngàn, còn một ngàn thì lại cất vào trong phong thư, tính ngày mai mang đến đưa cho Vương Hữu Lễ, lại đi bên cơ sở một chuyến, thu xếp xong, cô liền trèo lên giường đi ngủ.
Thẩm Du Thành còn định nói chuyện với Cố Yên, gọi cô một tiếng, cô không trả lời, tới gần xem thì thấy người đã ngủ rồi.
Thẩm Du Thành đắp chăn cho cô, nhìn bộ dạng ngủ say của cô mà thở dài một tiếng, ngồi xuống bàn, mở cặp lấy ra một xấp giấy nháp, vẫn định nói cho cô nghe chuyện bài luận văn của hắn được đăng trên một tạp chí học thuật nổi tiếng trong nước, xem ra là không nói được rồi.
Cố Yên vừa muốn bận cửa hàng bánh bao, lại còn phải để ý đến bên cơ sở, Tiểu Tề vẫn luôn công tác bên ngoài không có thời gian về trung tâm, Cố Yên lại càng phải lo, ngày nào cô cũng chạy xe máy của Hà Tiểu Sanh, hết chỗ này lại đến chỗ nọ, cô cảm thấy mình sắp biến thành một con người rừng rú rồi.
Nhà máy Hoành Phong cuối cùng cũng chịu giao hàng cho hắn, bất quá phải đến ngày thứ ba.
Vũ Văn Hoa này là một kẻ quỷ quái, ngày đi hắn để lại trực tiếp năm ngàn tệ tiền mặt, ý bảo tiền hàng của ta ở đây, có giao hàng hay không thì là việc của các ngươi.
Ai có thể từ chối được tiền cơ chứ?
Cửa hàng bánh bao dưới sự sắp xếp của Vương Hữu Lễ, rất nhanh đã có hình dạng, sau đó lò hấp cỡ lớn và bàn lớn cũng lần lượt đến, đợi đến khi vợ chồng Cố Giang Hải tới thì cửa hàng bánh bao đã được sắp xếp đâu vào đấy.
Lúc Cố Giang Hải tới thì có gửi điện báo cho Cố Giang Hà, Cố Giang Hà đến đón đúng giờ, sau đó trực tiếp đưa người tới khu nhà trọ thuê, Cố Yên chạy xe máy tới thì bọn họ đã sắp xếp gần xong rồi.
Điều khiến Cố Yên kinh ngạc là, cả cha cô là Cố Khải Trung cũng đi theo.
Ba người gánh sáu cái túi da rắn, chăn, đệm giường, quần áo, còn mang cả bát đũa, rất nhiều đồ đạc, cũng không biết bọn họ làm cách nào mang tới đây.
Trước đó Cố Giang Hà đã đặt mua nồi niêu đơn giản, đồ dùng ăn uống, bất quá Cố Yên vẫn ra quán ăn nhanh mua đồ ăn mang về ăn chung buổi trưa.
Ăn cơm xong, Cố Yên định bảo cả ba nghỉ ngơi một lát, kết quả cả ba người đều nói không mệt, muốn đi xem cửa hàng trước.
Ừ thì đi thì đi, đi tới đó cũng chỉ hai ba phút thôi, Cố Yên vừa đi vừa giới thiệu cho họ, "Cửa hàng này vị trí tốt, xung quanh nhà ở san sát, lại có bệnh viện, trường học, còn rất nhiều cơ quan đơn vị, hơn nữa con phố này có cả quán ăn, tiệm thịt, tan tầm lượng người qua lại rất đông."
Cố Giang Hải và Mạnh Lan mới đến có hơi không quen, thấy người đi trên đường và đường nhựa thì đều cảm thấy mới lạ.
Cố Yên thấy thế thì nói, "Cửa hàng bánh bao mà mở thì có lẽ sẽ rất bận, cha, anh cả, chị dâu, hay là mọi người nghỉ ngơi hai ngày trước, để Giang Hà đưa mọi người đi dạo cho."
Cố phụ cau mày nói, "Giang Hà còn đi làm, nó có thời gian đâu, đừng có việc gì cũng trì hoãn em trai con."
Cố Yên nghe xong thì im lặng, coi như cô chưa nói gì.
Cửa sổ của cửa hàng bánh bao trước kia đều đã cũ, giờ thì đều làm mới lại, tường ngoài cũng được sửa sang, quét sơn mới, nhìn lên đã thấy sạch sẽ hẳn ra.
Mở cửa đi vào thấy, đâu đâu cũng một màu mới, còn có cái máy nhào bột to lớn nữa.
Mạnh Lan kinh ngạc hỏi, "Diễm Diễm, thuê cửa hàng này, còn làm mấy thứ này tốn bao nhiêu tiền vậy?"
"Thuê cửa hàng, trang bị thêm sửa sang lại cộng thêm mua máy nhào bột, còn cả khu trọ của mọi người nữa, chắc cũng khoảng hai ngàn hai trăm tệ." Cố Yên cũng không tính cụ thể, "Chút nữa con đưa hóa đơn cho mọi người."
"Hơn hai ngàn!" Cố Giang Hải giật mình, "Diễm Diễm, có thể tốn nhiều vậy sao, con đừng gạt bọn anh đấy nhé!"
Lúc đến cha anh đã nói, tiền mở tiệm sau này sẽ phải trả cho Diễm Diễm.
"Anh cả, tiền thuê nhà của hai cái phòng thôi cộng lại cũng hơn một ngàn rồi, máy nhào bột đã năm trăm, những cái này cộng vào không ít đâu." Cố Giang Hà nói, "Anh cả, có thể mở được tiệm không chỉ là chuyện tốn tiền thôi đâu, tỷ em phải rất vất vả đó."
Mạnh Lan vội vàng nói, "Giang Hà, anh cả em đâu có thấy qua cái gì chuyện đời, Diễm Diễm, đừng chấp nhặt với anh cả em, cửa hàng này mở như nào, vẫn phải dựa vào em."
Cố phụ ở một bên trầm ngâm nói, "Một nhà người thì nói gì đến dựa vào hay không dựa vào, Diễm Diễm..."
- Bảo tử, ba chương nhé, mong rằng sáng mai tỉnh dậy mọi chuyện đều tốt!
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận