Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 419: Tìm kiếm chân tướng (length: 7468)

Thẩm Du Thành thở dài, "Nói gì vậy, vợ chồng với nhau chẳng phải nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu sao?" Hắn vừa sờ tóc Cố Yên, còn ẩm ướt lắm, liền vội cầm máy sấy đến, vừa sấy tóc cho nàng vừa nói, "Cái con Ngô Lệ Mẫn kia là chuyện như thế nào?"
Cố Yên nhắm mắt, thầm nghĩ, tất cả đều là nhân quả thôi!
Nàng không trả lời câu hỏi của Thẩm Du Thành mà hỏi, "Anh có tìm hiểu tình hình của Ngô Lệ Mẫn hiện tại thế nào không?"
"Nó không ở bệnh viện chúng ta, chuyển sang bệnh viện phụ sản rồi, anh đã hỏi người rồi, nói là do lần trước phẫu thuật phá thai không đúng quy trình, lần này sảy thai xong e là sau này không thể có thai nữa, còn có là nó mất máu nhiều quá, thân thể tương đối yếu, còn lại đều là vết thương nhỏ, chắc bị người đánh vài cái, ngoài ra không có gì." Thẩm Du Thành không phải người tàn nhẫn, nhưng hôm nay hắn thật sự tức giận đến cực điểm, tức tối nói, "Loại ký sinh trùng này chết cũng không đáng tiếc!"
Tốt lắm, Cố Yên thầm nghĩ, ông trời có mắt, nếu Ngô Lệ Mẫn mất đi khả năng sinh sản, vậy sau này dù thế nào cô ta cũng không thể lợi dụng con cái để hại người!
Nghĩ đến trước kia nàng lo lắng mọi người sẽ đi vào vết xe đổ, nên từ khi thấy Ngụy Thư Nhiên đã bắt đầu đề phòng, một đường đi tới, cũng coi như thuận lợi, vạn lần không ngờ lại ngã ngựa ở chỗ Ngô Lệ Mẫn.
Cố Yên cũng không hối hận quyết định tối hôm qua, dù không thực hiện!
"Vì chính bản thân nó mục ruỗng nên không muốn cho người khác sống tốt, cái gì ký sinh trùng, đúng là con rệp!" Cố Yên đẩy Thẩm Du Thành, ra hiệu anh cất máy sấy, lật người nói, "Em muốn đi ngủ, đừng sấy nữa, cứ để vậy đi."
Thẩm Du Thành cầm chăn đắp lên người nàng, tắt đèn lớn, chỉ để lại đèn bàn, tự mình cầm quần áo đi tắm rửa.
Sau khi Thẩm Du Thành trở về, Cố Yên nhắm mắt không động đậy, anh nhìn một cái, cho rằng Cố Yên ngủ rồi, liền tắt đèn đi ngủ.
Thật ra Cố Yên cũng chỉ nhắm mắt, nàng đang nghĩ lại chuyện của Ngô Lệ Mẫn, Tiểu Tề nói tên tội phạm kia là kẻ tái phạm, mà đã là tái phạm, còn có thể là người nào?
Kẻ trộm liên tiếp trộm mấy nhà, lại không phải là cố ý đến chỗ Ngô Lệ Mẫn, sao có thể là ngẫu nhiên?
Nếu giả thiết đó là người làm, thì là ai?
Cố Yên liệt kê những người gần đây tiếp xúc đồng thời với nàng và Ngô Lệ Mẫn. Càng nghĩ trừ Ngụy Tiền ra thì chỉ có Lư Tuyết Bình.
Không thể nào là Lư Tuyết Bình, dù sao nhà Lư vừa mới bị đả kích nặng nề, Lư Tuyết Bình cũng bị phán án, không thể nhanh tay đến vậy được, vậy thì là Ngụy Tiền?
Cũng không thể lắm.
Ngụy Tiền có thể tương đối chán ghét Ngô Lệ Mẫn giả vờ có thai, nhưng chắc không dùng cách này để hại cô ta.
Vậy, chuyện này là trùng hợp, hay thật sự có sắp đặt?
Cố Yên nghĩ một hồi cuối cùng cũng ngủ, sau khi tỉnh lại, cảm giác thân thể nhẹ nhõm hẳn, chỉ là thấy chân tay rệu rã, dù sao hôm qua chân tay không hề thả lỏng.
Thẩm Du Thành đã không ở bên cạnh, nàng nhìn đồng hồ báo thức trên bàn đã hơn chín giờ, trách sao thấy người nhẹ nhõm đi nhiều.
Bên gối có tờ giấy Thẩm Du Thành để lại, Cố Yên cầm tờ giấy xem lướt qua, từ từ ngồi dậy, nàng muốn tự mình đi tìm chân tướng!
Cố Yên mặc áo rời giường đi ra ngoài, Hà Tiểu Sanh lại đang ngồi trong sân.
"Tiểu Sanh?" Cố Yên ngạc nhiên, "Sao em lại tới?"
"Diễm Diễm tỷ," Hà Tiểu Sanh đứng lên, vẻ mặt tiều tụy, cười khổ nói, "Xin lỗi Diễm Diễm tỷ, trước đây nếu không phải em với Hứa San San có hiềm khích, cũng sẽ không liên lụy tới chị."
Cố Yên làm sao không ngờ Hà Tiểu Sanh lại vì chuyện của Ngô Lệ Mẫn mà tự trách như vậy.
Cố Yên thở dài, "Tiểu Sanh, em đừng nghĩ thế, chị vẫn luôn chưa nói cho em biết, chị và Ngô Lệ Mẫn trước đó đã quen biết nhau, cô ta có thể vu cáo chị là vì trước kia chị đã từng tính kế cô ta."
Hà Tiểu Sanh kinh ngạc, "Chị và cô ta trước kia đã quen nhau."
Cố Yên gật đầu, đi tới vỗ vỗ vai nàng, nói, "Chị đi rửa mặt, em đi mua ít đồ hộp ướp lạnh, sữa đậu nành, loại gì cũng được, chúng ta cùng đến bệnh viện phụ sản thăm những người bị hại, không cần đồ đắt tiền, nhưng nhìn phải là một gói to."
Cách tốt nhất để đánh bại một người là đứng ở vị thế kẻ thắng để xem cô ta đau khổ!
Hà Tiểu Sanh giơ ngón tay cái làm dấu OK cho Cố Yên, rồi đi ra.
Trên bàn ăn nhỏ ngoài sân đặt một cái lưới, bên dưới để sữa đậu nành, quẩy nóng và dưa muối Thẩm Du Thành mua.
Sữa đậu nành đã nguội, Cố Yên đi mở bếp hâm lại, mở vòi nước nhanh chóng đánh răng rửa mặt, sau đó múc sữa đậu nành nhúng quẩy vào, qua loa ăn hết bữa cơm, quét dọn bát đĩa, rồi thu xếp một chút, lái xe cùng Hà Tiểu Sanh thẳng đến bệnh viện phụ sản.
Nàng Cố Yên khi đó muốn xem thử, Ngô Lệ Mẫn nhìn thấy nàng sẽ gào thét lên án hay là sẽ tiếp tục tỏ vẻ đáng thương?
Cố Yên hiếm khi tô son đỏ, khí chất của nàng phần nhiều đều là thanh lãnh, trầm ổn, hiếm khi có lúc trương dương như vậy, hôm nay nàng cần thiết phải bá khí như thế!
Có Hà Tiểu Sanh lái xe, Cố Yên cũng không cần phải tự lái.
"Diễm Diễm tỷ, son môi này của chị đẹp quá, đặc biệt bá khí, sau này chị cứ dùng màu này đi."
Cố Yên cười nói, "Chị còn có một thỏi mới, cho em nè."
"Em không cần đâu, em đâu có dùng," Hà Tiểu Sanh vừa lái xe vừa nói, "Sáng sớm Tiểu Tề đã sắp xếp Tiểu Tùng đến đơn vị của Ngô Lệ Mẫn để nghe ngóng tin tức rồi, không biết bây giờ tình hình như thế nào. Diễm Diễm tỷ, chị cứ yên tâm, dù cho Ngô Lệ Mẫn có khá hơn, chúng ta cũng có cách làm cho nó không ở lại Tề Nam được nữa."
"Cô ta thích ở đâu thì ở đó, chỉ cần cô ta không sợ bị người khác chửi là được." Cố Yên tuy nói miệng như vậy, nhưng vẫn suy nghĩ cách để làm cho Ngô Lệ Mẫn biến mất.
Bệnh viện phụ sản Cố Yên cũng biết, sau khi vào bệnh viện, các nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ nói mình là bạn của Ngô Lệ Mẫn, đến thăm cô ta.
Cố Yên và Hà Tiểu Sanh vừa mới đi được hai bước, thì nghe được y tá phía sau bàn tán, "Có thể làm bạn với người như vậy đoán chừng cũng không phải là người tốt đẹp gì!"
Cố Yên khẽ mỉm cười, Ngô Lệ Mẫn, chúc mừng cô, cô nổi tiếng rồi!
Ngô Lệ Mẫn ở phòng bệnh đặc biệt, vào phòng bệnh của cô ta phải đăng ký, khi đăng ký, y tá tò mò hỏi Cố Yên, "Bạn cô rốt cuộc là người như thế nào vậy, sáng sớm đã có mấy đợt người đến rồi."
Đại khái loại vụ án này là bí mật, xem ra y tá bình thường không nắm rõ tình hình thực tế.
Cố Yên khẽ mỉm cười, "Cũng chỉ là người đơn vị bình thường thôi, hiện tại trong phòng bệnh của cô ấy có người à?"
"Có chứ."
Cố Yên rất tò mò là ai.
Nhưng rất nhanh nàng liền biết.
Vì các nàng còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, thì đã nghe được tiếng gào thét giận dữ của Ngô Lệ Mẫn, "Nó dám kiện tao, tao muốn giết nó, nhất định phải giết nó!" Sau đó cô ta lại ấm ức nói, "Trưởng khoa Trần, các anh không thể trơ mắt nhìn nhân viên của đơn vị bị người ta bắt nạt như thế chứ!"
- Haha, hôm nay không trễ a, rạng sáng mai lại đổi mới nha, a a đát (hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận