Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 579: Trị (length: 7930)

Cố Yên vẫn bình tĩnh hỏi, "Tỷ phu đâu?"
Cố Giang Hải nói, "Ở nhà ngủ rồi, bảo hôm qua ngủ không ngon."
"Hắn hôm nay cùng đi kiểm tra sao?"
"Đi."
Cố Yên gật đầu, nhìn cha con nhà Cố nói, "Cha, anh cả, mọi người chuẩn bị tâm lý trước đi, tình hình thực tế không tốt lắm đâu."
Cố Khải Trung nói, "Có phải phải phẫu thuật không?"
"Cha," Cố Yên do dự một chút rồi nói, "Chuyện này con cũng không tiện nói, con hỏi Thu Oánh rồi, kết quả xét nghiệm phải mai mới có, đợi có kết quả rồi mình đi hỏi bác sĩ."
Cố Giang Hải nói, "Diễm Diễm, chị hai bị bệnh gì vậy? Nếu cần mổ thì mổ, thế nào cũng phải chữa trước chứ."
Cố Yên trong lòng nặng trĩu, "Anh cả, có đôi khi phẫu thuật cũng chưa chắc trị hết được bệnh."
Cố Giang Hải ngớ ra, lập tức nói, "Bệnh gì mà mổ cũng không chắc khỏi, anh bị rối loạn nhịp tim còn chữa khỏi đó thôi, em xem anh bây giờ có khác gì hồi trước đâu."
Cố Yên cười khổ, "Anh cả, bệnh nào có giống bệnh nào."
Cố Khải Trung đã nói, "Con cứ nói bệnh gì đi, sớm muộn gì chả biết."
Cố Yên dừng lại một chút, "Là u não, mà lại mọc ở vị trí không tốt lắm, có thể là không có cơ hội phẫu thuật luôn ấy."
"Cái này…" Cố Giang Hải hoảng sợ, "Cái này…" hắn lắp bắp không nên lời, hồi lâu sau hắn mới nhìn Cố Khải Trung, gọi một tiếng "Cha".
Người ta nói trước mặt cha mẹ thì mình mãi vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Khi có chuyện, muốn tìm sự giúp đỡ thì đều sẽ tìm cha mẹ trước.
Câu nói này quả không sai, Cố Giang Hải đã ngoài 30 tuổi rồi, nghe Cố Linh Linh bệnh, phản ứng đầu tiên của anh ấy chính là gọi Cố Khải Trung.
Tay Cố Khải Trung run rẩy, run rẩy mò đến cái tẩu thuốc lá giắt sau lưng, sau đó rít một hơi, châm lửa, rất nhanh văn phòng Cố Yên tràn ngập mùi thuốc lá sợi cũ kỹ.
Cố Yên không ngăn Cố Khải Trung, so với Cố Yên mà nói, người nhà họ Cố mới là người đau lòng nhất, đặc biệt là cha mẹ.
Sau khi hút một lúc thuốc lá, Cố Khải Trung mới lên tiếng, "Không phải nói là triệu chứng thời mãn kinh sao? Sao lại ra bệnh này?"
"Con tưởng là thời mãn kinh, nhưng Thu Oánh nói không giống lắm."
Thấy Cố Khải Trung lại ủ rũ đi, "Dù có mổ cũng không chữa được sao?"
"U não của chị hai mọc ở gần não thất, với kỹ thuật bây giờ, phẫu thuật muốn chữa khỏi rất khó. Khu đó nhiều dây thần kinh lắm, đụng vào cái nào là hỏng cái đó, nếu tổn thương não thất thì không thể thành người bình thường được nữa."
Đừng nói là kỹ thuật hiện tại mổ khó chữa, ngay cả thế kỷ 21 muốn mổ loại phẫu thuật này cũng chẳng ai dám chắc thành công.
Cố Giang Hải hỏi, "Vậy nếu không chữa, có phải là chị hai sẽ luôn khó ở thế không?"
Cố Yên lắc đầu, "Không phải, sau này sẽ càng nhiều vấn đề hơn, không nhận ra người, mù, tâm thần không bình thường, nói chung là sẽ không thể tự chăm sóc mình."
"Vậy có phải là chị hai sẽ tàn tật trên giường, phải có người hầu hạ không?"
Cố Yên không kìm được thở dài, "Anh cả, không phải như anh nghĩ đâu. Chị hai chắc không còn nhiều thời gian nữa đâu."
Câu cuối này rất khó thốt ra, nhưng khi đã nói ra rồi, Cố Yên lại thấy nhẹ nhõm, dù sao sớm muộn gì cũng phải đối mặt.
Cố Giang Hải ngây người há hốc mồm, hốc mắt dần dần đỏ lên. "Sao lại thế này?" Cố Giang Hải như không thể tin nổi, thì thầm nói.
Đến nước này rồi, Cố Yên có gì nói nấy, "Cha, anh cả, chúng ta vẫn nên tìm bác sĩ khám xem sao đã, đến lúc đó bác sĩ nói sao mình làm theo vậy thôi, tiền nong thì nhà họ Lâm có thể gánh được một phần thì tốt, nếu không thì con sẽ lo. Còn nhiều chuyện phía sau phải đối mặt lắm, mình phải chuẩn bị tâm lý hết."
Cố Khải Trung hút xong điếu thuốc cuối cùng nói, "Con giúp nhà mình nhiều quá rồi, không thể chuyện gì cũng bắt con gánh được, trong nhà có bao nhiêu thì lấy ra hết. Giang Hải, chuyện này đừng nói với nhà họ Lâm vội, chờ có kết quả đã, rồi mình đi hỏi bác sĩ sau. Cố gắng hết sức rồi phó thác cho ông trời thôi, mình đi thôi, Diễm Diễm, con lo làm việc đi."
Nói rồi vịn ghế đứng dậy, vốn đã hơi còng lưng, giờ lại càng cúi xuống.
Ngày thứ hai kết quả xét nghiệm của Cố Linh Linh ra, lần này không cần Cố Linh Linh đến, nhưng Cố Yên gọi Cố Khải Trung và Lâm Phúc Sinh cùng đi, chuyện như này cô không thể ở giữa nói lại được.
Vốn Thẩm Du Thành bảo anh sẽ dặn dò đồng nghiệp trong viện giúp, nhưng Cố Yên không đồng ý, loại chuyện này dù là phẫu thuật hay điều trị bảo tồn thì không phải do bọn họ quyết định được, nhỡ đâu tìm bác sĩ quen mà sau này có chuyện lại bị trách móc, nên dứt khoát đăng ký tìm bác sĩ xem luôn.
Bác sĩ nói những nội dung về bệnh của Cố Linh Linh, cũng không khác mấy so với Cố Yên nói, nhưng vị bác sĩ này nói thẳng hơn, gần như là hết hy vọng chữa khỏi. Phẫu thuật không có ý nghĩa gì, có lẽ mổ rồi lại phản tác dụng, cuối cùng người cũng không còn, nên khuyên bọn họ điều trị bảo tồn hoặc đến bệnh viện thủ đô chữa trị, bên đó điều kiện tốt hơn, biết đâu tỷ lệ phẫu thuật thành công sẽ cao hơn.
Từ bệnh viện ra, cả người Lâm Phúc Sinh như gỗ đá, không biết là không thể tin nổi hay là căn bản chẳng quan tâm.
Cố Yên đưa thẳng Cố Khải Trung và Lâm Phúc Sinh đến tiệm bánh bao.
Đỗ xe xong, đến trong tiệm bánh bao rồi, Cố Yên nói với Cố Khải Trung và Lâm Phúc Sinh, "Cha, tỷ phu, mình đừng về nhà vội, bàn bạc bước tiếp theo làm thế nào đã."
Cố Khải Trung nhìn Lâm Phúc Sinh, "Phúc Sinh, con quyết định đi, đi thủ đô chữa bệnh hay thế nào, mình đều nghe theo con."
Cố Giang Hải nghe vội nói, "Thủ đô chữa được không? Nếu chữa được mình đến thủ đô."
Cố Yên nói, "Nếu đến thủ đô thì con có thể nhờ Thẩm Du Thành giúp tìm bệnh viện."
Mọi người đều dồn mắt vào Lâm Phúc Sinh, chỉ thấy khóe miệng anh giật giật rồi nói, "Hay là… Hay là gọi mẹ tôi đến rồi nghe mẹ tôi vậy."
Cố Khải Trung liền nói với Cố Yên, "Diễm Diễm, con chạy về nhà một chuyến đưa bà thẩm tử con qua đây."
Chuyện này chắc chắn không thể bàn bạc trước mặt Cố Linh Linh được.
Bà nội Lâm Nhã được đón đến, bà không tin, còn hỏi Cố Yên, "Không phải con nói là kỳ gì kia mà, sao lại biến thành trong đầu có u nhọt?"
Cố Yên im lặng nói, "Ban đầu con cũng nghi là trong đầu có khối u rồi, nhưng chưa xét nghiệm nên con không dám khẳng định, lại sợ mọi người lo lắng nên mới bảo là thời mãn kinh."
Bà nội Lâm Nhã ôm ngực, kêu ái một tiếng rồi ngồi xuống ghế.
Mọi người hoảng hốt.
"Không sao, tôi không sao," bà nội Lâm Nhã xua tay, bà hít sâu một hơi rồi nói, "Linh Linh sinh con đẻ cái cho nhà họ Lâm chúng tôi, lo toan cho gia đình, vất vả mười mấy hai mươi năm rồi, chúng tôi không thể không quản được! Chữa, tôi đi thủ đô, dù phải bán nhà bán cửa mình cũng phải chữa!"
Cố Yên hết sức bất ngờ, cô cảm thấy mình đã coi thường bà cụ nông thôn này rồi, trong lòng lập tức sinh ra kính phục, có biết bao nhiêu người không dám quyết định thế này, vậy mà bà cụ này lại có thể!
- Oa, hôm nay cuối cùng cũng đổi mới hai chương rồi, a a đát, mai rạng sáng lại đổi mới nha (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận