Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 602: Phúc lợi không phát (length: 7608)

"Cái này ta biết, Thiệu Tiên Nhi vốn là công nhân xưởng may, bộ phận kỹ thuật Lý Đại Ngưu đã đề cử nàng đến bộ phận hậu cần," Hà Tiểu Sanh nói, "Cố tổng, hay là chúng ta đổi lão già quản lý hậu cần đi."
Cố Yên thầm nghĩ, không chỉ muốn đổi, phỏng đoán còn phải chỉnh lý lại cho tốt.
"Đi điều tra một chút Thiệu Tiên Nhi và Lý Đại Ngưu có quan hệ gì."
Hà Tiểu Sanh đầu tiên ngớ ra, lập tức hỏi, "Khi nào thì điều tra?"
"Thôi, ta nhờ Tiểu Tề hỏi."
Giám đốc bộ phận kỹ thuật hiện tại là Địch Tiểu Hổ, vốn ở xưởng thép là thuộc hạ của Trâu Sĩ Hồng, sau này bị xa lánh ở xưởng thép không trụ được nữa, lại tới nhà máy này.
Việc bộ phận kỹ thuật Lý Đại Ngưu đề cử Thiệu Tiên Nhi từ xưởng may, Cố Yên không tin giữa họ không có quan hệ.
Cố Yên và Hà Tiểu Sanh đi thẳng về văn phòng.
Mọi người lục tục từ nhà ăn ăn cơm xong đi ra.
Công nhân ở dưới có thể hơi xa lạ với Cố Yên và Hà Tiểu Sanh, nhưng người trong văn phòng đều biết hai người họ, cho nên mọi người thấy hai người đều vội chào hỏi.
Hà Tiểu Sanh cố ý tìm một cô gái quen biết hỏi, "Trâu tổng đâu? Sao ông ấy không xuống ăn cơm?"
Cô gái kia nhỏ giọng nói với Hà Tiểu Sanh, "Buổi trưa thường thì đều là Thiệu Tiên Nhi mang cơm đến văn phòng cho ông ấy ăn."
"Biết rồi, cảm ơn."
Cô gái thấy không có việc gì định cùng bạn đi, Cố Yên lại gọi cô lại, nói, "Tháng này đã phát phúc lợi chưa?"
Cô gái ngẩn người một chút, nhỏ giọng nói, "Vẫn chưa phát đâu ạ."
"Cô giúp tôi tìm Lý Xuân tỷ bên bộ phận hậu cần, bảo là tôi đang đợi chị ấy ở văn phòng."
Lý Xuân vốn là công nhân nghỉ việc ở nhà máy, hồi còn ở nhà máy cũng là chiến sĩ thi đua, nhưng sau vì bà bị liệt giường thường xuyên phải xin nghỉ phép, nhà máy không cho nên chị bị nghỉ việc.
Sau này Cố Yên chiêu chị vào lại, sắp xếp cho bộ phận hậu cần, mỗi ngày có thể về sớm một tiếng, sau này bà chị mất, chị mới đi làm bình thường.
Ban đầu Cố Yên định đề bạt Lý Xuân làm trưởng bộ phận hậu cần, nhưng Lý Xuân nói tuổi chị lớn, không màng mấy thứ này, để cơ hội lại cho người trẻ, nên chị vẫn ở lại bộ phận hậu cần làm quản lý viên bình thường.
Loại chuyện này hỏi lãnh đạo bộ phận hậu cần là lão già kia, ông ta chắc chắn sẽ không nói thật, muốn nghe ngóng thật thà, vẫn phải tìm những người như Lý Xuân đây.
"Vâng ạ." Cô gái lần này đi luôn.
Cố Yên và Hà Tiểu Sanh lúc gần đến văn phòng của Trâu Sĩ Hồng thì cố ý đi chậm lại, gần đó đã nghe rất rõ tiếng nói chuyện bên trong.
Giọng Thiệu Tiên Nhi trong trẻo, ngữ khí nũng nịu, "Hôm nay xuống chậm một chút, đồ ăn kho tàu ở nhà ăn hết sạch rồi, thật ghét."
"Không phải lão Vương làm thịt xào rau cho cô rồi sao?"
"Nhưng mà người ta thích ăn thịt kho tàu mà."
Giọng Trâu Sĩ Hồng nhàn nhạt, "Vậy lần sau cô đi sớm chút."
"Này, chuyện đó anh đã nói với Cố tổng chưa vậy?"
Trâu Sĩ Hồng không nói gì.
Thiệu Tiên Nhi tức giận, "Sao anh vẫn chưa nói, anh có phải bị ngốc không, nhà máy mình giờ kiếm tiền như vậy, nếu nhà máy này biến thành của mình anh, dù anh không cố gắng cả đời còn lại, cũng đủ ăn tiêu rồi. Bây giờ kiếm được nhiều tiền hơn một nửa lại chia cho người khác, anh vì cái gì vậy?"
Giọng Trâu Sĩ Hồng rất lạnh nhạt, "Chuyện này cô đừng nhắc nữa, ta sẽ không nói với Cố tổng đâu."
Thiệu Tiên Nhi phì phì nói, sau đó có tiếng rơi đũa, "Ta không ăn nữa, anh tự ăn đi!"
Tiếp theo vang lên tiếng giày cao gót, lộp cộp trên nền nhà.
Cố Yên kéo Hà Tiểu Sanh vào tránh bên cạnh văn phòng của mình.
"Tránh cái gì, chúng ta sợ ả làm gì?"
"Để Trâu Sĩ Hồng ăn no đã rồi nói."
Hà Tiểu Sanh bực bội, "Uống cà phê không?"
"Được."
Cố Yên dù không thường xuyên đến nhà máy bên này, nhưng chậm nhất hai tuần chị vẫn đến một lần, cho nên văn phòng chị thường có người quét dọn, đồ đạc cần có đều có đủ, lúc nào cũng sạch sẽ.
Hà Tiểu Sanh vừa đi lấy nước sôi về pha cà phê, thì Trâu Sĩ Hồng từ phòng ăn bê bát qua.
Trâu Sĩ Hồng hai năm nay không thấy già đi, người đàn ông hơn 40 tuổi, độc thân lại có tiền, dáng người tốt, tướng mạo cũng không tệ, mấy cô gái lớn hay phụ nữ góa chồng để ý ông ta không ít, Thiệu Tiên Nhi để ý đến ông ta một chút cũng không có gì lạ.
"Tôi nghe thấy mùi cà phê là biết các cô đến rồi," Trâu Sĩ Hồng bưng đồ ăn ngồi xuống đối diện Cố Yên, "Sao các cô đến không báo trước một tiếng, trưa cùng nhau ăn cơm mà."
Hà Tiểu Sanh khoanh tay trước ngực, tựa vào mép bàn, giọng trầm xuống nói, "Cố tổng nhờ anh Triệu gọi điện thoại cho ngài rồi mà, ngài không nhận được sao?"
"Có lẽ vừa rồi tôi đi ra ngoài nên không nhận được," Trâu Sĩ Hồng nhìn cô, "Sao cô lại nhìn tôi như vậy, đáng sợ quá đi."
"Trâu tổng, tôi hỏi anh, trước kia anh ly hôn với Chu Mỹ Hồng đến tiền tiêu tết cũng không có, là Cố tổng và..."
"Tiểu Sanh!" Cố Yên gọi cô lại, "Không nên nói như vậy."
Đánh người không đánh mặt, chửi người không vạch khuyết điểm, chuyện gì cũng có mức độ, huống hồ vừa rồi ở ngoài, Cố Yên nghe được Trâu Sĩ Hồng nói chuyện với Thiệu Tiên Nhi, cô cảm thấy Trâu Sĩ Hồng không có ý định muốn tách nhà máy đi, hơn nữa thái độ của ông ta với Thiệu Tiên Nhi cũng rất lạnh nhạt.
"Cứ để cô ấy nói," Trâu Sĩ Hồng cũng không ăn cơm, "Tôi như thế nào?"
"Anh như thế nào?" Hà Tiểu Sanh lên giọng, tức giận nói, "Anh nói anh như thế nào? Tôi nói cho anh biết Trâu Sĩ Hồng, việc nhà máy tách ra từ Thịnh Hoành, tôi là người đầu tiên không đồng ý!"
"Tiểu Sanh!" Cố Yên quát lại, "Cô ra ngoài trước đi."
Hà Tiểu Sanh hung hăng liếc Trâu Sĩ Hồng một cái, dậm mạnh chân xuống, rồi quay người đi ra.
Cố Yên thấy Hà Tiểu Sanh đi ra mới lên tiếng, "Anh ăn cơm trước đi, ăn xong rồi chúng ta nói tiếp."
"Không ăn, có phải là bên ngoài đều đang đồn là tôi muốn để nhà máy tách ra từ Thịnh Hoành?"
"Chuyện này lát nữa nói sau, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Lúc tôi và Tiểu Sanh ăn cơm ở nhà ăn, nghe người ta nói phúc lợi của họ tháng trước đã chậm phát, mà tháng này là trực tiếp không tính phát, vì Thiệu Tiên Nhi không đồng ý, nói chi phí quá cao, anh có biết không?"
Trâu Sĩ Hồng nghe Cố Yên hỏi xong mặt mày lập tức biến sắc.
Cố Yên vừa nhìn vẻ mặt Trâu Sĩ Hồng liền biết, "Xem ra anh không biết chuyện này, bất quá tôi cũng mới nghe thôi, vừa rồi tôi lên trên đã nhờ họ đi bộ phận hậu cần gọi người đến hỏi một chút, đến lúc đó anh nghe cùng."
"Cố tổng," Hà Tiểu Sanh đẩy cửa bước vào, "Lý Xuân tới rồi."
"Cô giúp tôi dọn đĩa bát đi." Trâu Sĩ Hồng sai Hà Tiểu Sanh.
Hà Tiểu Sanh trừng mắt nhìn ông nói, "Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ làm giúp anh lần này thôi đấy, lần sau đừng hòng sai khiến tôi!"
Lý Xuân từ ngoài đi vào nói với Cố Yên, "Cố tổng, chị tìm tôi."
Lý Xuân đã ngoài bốn mươi, dáng người đã hơi mũm mĩm, tóc ngắn, trông rất hòa khí, nhưng khi thấy Trâu Sĩ Hồng đang ngồi bên cạnh, ánh mắt liền thay đổi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận