Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 354: Kết hôn ý nghĩa (length: 8061)

Cố Yên đột nhiên quay đầu, "Ai nói?"
Nàng mấy ngày nay ở thành phố Hà Đông mỗi ngày đều không xem báo chí, nàng còn đặc biệt chú ý đến sự tình bệnh truyền nhiễm ở huyện Phương Thành, nhưng vẫn luôn không thấy tin tức liên quan.
"Nghe đồng nghiệp bệnh viện chúng ta nói, hình như tỷ của ngươi không liên lạc với Hoàng tỷ."
Cố Yên nhíu mày, "Chỗ nàng không có điện thoại, ta về xem Thu Oánh có gửi thư đến không."
Địa chỉ gửi thư của Hoàng Thu Oánh là địa chỉ quán ăn nhanh, Cố Yên còn chưa đến quán ăn nhanh nên không biết Hoàng Thu Oánh có gửi thư đến không.
Cố Yên nói vậy liền có chút không chờ được, nói với Cố Giang Hải, "Đại ca, mọi người đều khỏe là được, em còn phải đến quán ăn nhanh một chuyến, không về nhà đâu, anh nói với chị dâu một tiếng đi."
"Em ăn thêm chút nữa rồi đi, hôm qua chị dâu em còn nhắc không biết khi nào em tới đấy."
"Để hôm nào em lại tới anh ạ."
Cố Giang Hải gọi Cố Yên lại, kéo nàng vào trong ngõ nhỏ rồi nói, "Diễm Diễm, anh tích cóp được ba ngàn đồng rồi, trước đây cha nói muốn mua nhà ở đây, nếu em cần dùng gấp thì số tiền đó anh sẽ chưa đưa cho em vội."
Cố Yên thực sự ngạc nhiên, "Tích góp được nhiều vậy cơ à?"
Cố Giang Hải cười hề hề, "Việc làm ăn khá, anh với chị dâu em cũng không tiêu pha mấy."
"Em chưa cần gấp đâu, anh cứ giữ đấy, khi nào cha đến, anh chị cứ đi xem chỗ trước, nếu không đủ thì em ứng trước, rồi sau này anh chị trả lại cho em." Cố Yên dặn, "Anh chị cũng đừng quá tiết kiệm, cái gì cần ăn thì cứ ăn, cần uống thì cứ uống, khoản ăn uống có bớt cũng chẳng được bao nhiêu đâu."
"Biết rồi, chuyện mua nhà cũng không cần vội, chờ khi nào tích đủ tiền hẵng tính, không thể để người trong nhà phải bận tâm mãi."
Cố Yên nói nhỏ, "Nếu em không có, em cũng chẳng nói lời hoa mỹ này đâu. Giang Hà còn chưa kết hôn nữa, bạn gái hắn là người thành phố, không lẽ người ta muốn về nhà xem xét, mà mình thì ngay đến chỗ ở cũng không có thì sao."
Cố Giang Hải gật đầu, "Đại ca nghe em."
"Vậy em đi nhé."
"Chạy xe chậm thôi."
"Vâng ạ."
Cố Yên ra đến cửa, trò chuyện đôi câu với Cố Giang Hà về chuyện ở huyện Phương Thành rồi lại đạp xe đến quán ăn nhanh.
Quán ăn nhanh vừa mới hết giờ bận rộn, Vương Á Cầm đang kiểm sổ, thói quen của nàng là sau giờ chiều không bận rộn sẽ đi ngân hàng gửi tiền mặt, như vậy tối đến trong cửa hàng cũng chỉ còn lại tiền doanh thu của tối hôm đó, cho nên dù quán ăn nhanh tối đến có gặp trộm cũng không đáng lo, vì cũng chẳng có nhiều tiền.
Cố Yên thấy Vương Á Cầm đang bận rộn thì vào bếp sau xem một lát, Chúc Ba hôm nay có trị liệu châm cứu, mẹ hắn đã sớm đón đi rồi, Chúc Dũng cùng một cậu phụ bếp nhỏ đang dọn dẹp bếp, tinh thần của Chúc Dũng bây giờ đã tốt hơn trước rất nhiều, Cố Yên trò chuyện một lát với Chúc Dũng rồi đi ra.
"Vương tỷ, Thu Oánh có gửi thư đến không?"
"Không có, vẫn chưa có, khi nào thì em về?"
"Chiều nay ạ." Cố Yên tìm một cái bàn gần đó rồi ngồi xuống, khẽ thở dài một hơi, vẻ mặt lộ vẻ mệt mỏi.
Vương Á Cầm thấy vậy thì đi rót một cốc nước mang qua, đặt trước mặt Cố Yên, rồi ngồi xuống đối diện với nàng, "Uống nước đi, môi em khô hết cả rồi."
Cố Yên đưa tay sờ sờ khóe miệng, "Có thể là do buổi tối không uống nhiều nước quá," nàng nói, rồi bưng chén lên uống một ngụm, "Vương tỷ, cảm ơn chị." Rồi nàng lập tức nói chuyện về nhà họ Lư với Vương Á Cầm.
Vương Á Cầm tự nhiên cũng ngạc nhiên, "Mấy ngày nay ta còn lo lắng đề phòng, sớm biết có chuyện này, thì ta đã không lo rồi, cô gái đó thật sự chết sao?"
Cố Yên gật đầu.
"Chuyện không liên quan đến em," Vương Á Cầm khẽ nói, "Em đừng để trong lòng."
"Em không để trong lòng, Giang Hà nói bệnh truyền nhiễm ở huyện Phương Thành đang rất nghiêm trọng, mà Thu Oánh lại không gửi thư đến, không biết bên đó nàng ấy thế nào."
"Hay là để ta đi một chuyến đi," Vương Á Cầm nói, "Ta không say xe, ta đi xe bus được."
"Chị đừng đi, không biết bên đó tình hình thế nào, ngày mai em sẽ gọi điện cho Cận Trạch trước, xem hắn có về nắm bắt tình hình không." Cố Yên đưa tay xoa mặt, hít sâu một hơi rồi nói, "Vương tỷ em không đợi chị đâu, em về trước đây, tối nay em sẽ ra nhà mới ở."
"Em về nhanh đi, việc trong cửa hàng này không cần em phải lo, buôn bán vẫn tốt, doanh thu vẫn rất bình thường."
Cố Yên uống hơn nửa ly nước rồi nói, "Có chị ở đây, em không có gì phải lo, em mang đặc sản từ Hà Đông về cho chị, để trên xe cả rồi, sáng mai em đưa cho chị về nhà."
"Không cần mang đến cho chị đâu, em đưa cho người khác đi."
"Sáng mai em muốn đến nhà bà ngoại một chuyến, tiện đường em sẽ ghé qua, không có gì khó đâu."
Cố Yên đứng dậy rời khỏi quán ăn nhanh, về đến nhà liền cởi giày, leo lên giường, nằm bất động, Thẩm Du Thành đang cởi trần mặc mỗi quần đùi đang viết gì đó, hắn nghe Cố Yên về, vốn dĩ nghĩ nàng về sẽ tìm đến hắn ngay, không ngờ nàng vừa về đã leo lên giường nằm.
Thẩm Du Thành đặt bút xuống, đứng lên đi đến mép giường rồi ngồi xuống, cầm quạt để bên mép giường lên quạt cho nàng, "Sao vậy?"
Cố Yên nghiêng người sang bên giường, đầu gối lên chăn, "Mệt, mệt trong lòng!"
Đi chơi mấy ngày ở thành phố Hà Đông, tâm tình Cố Yên vốn dĩ không tệ, nhưng vừa về Tế Nam, chuyện gì cũng ập đến, không phút nào yên tĩnh, không chỉ có thân thể mệt mỏi, trong lòng cũng mệt, cứ như có tảng đá đè trước ngực, khó mà thở được.
Thẩm Du Thành bá đạo nói, "Không cần làm gì hết, ta nuôi em! Ta nuôi được em mà."
Thẩm Du Thành nói có thể nuôi được Cố Yên, cũng thật không phải là nói suông, tuy hắn không so được với Cố Yên, nhưng hắn hiện tại cầm hai phần lương, bình thường còn có tiền phẫu thuật, mỗi tháng cũng mấy trăm đồng, những khoản tiền này đủ để nuôi gia đình.
"Nói nhảm gì vậy, không làm gì thì những việc đang có trên đầu em thì làm sao?"
"Chuyển đi."
"Không được, đó đều là tâm huyết của em, em không nỡ bỏ cái nào hết."
Thẩm Du Thành quạt phe phẩy, đổi ý nói, "Vậy anh có thể giúp em làm gì không?"
"Thôi đi," Cố Yên liếc mắt hắn, "Bản thân anh còn bận muốn chết, em nỡ nào đè ép anh chứ?"
"Làm được chút gì hay chút đấy," Thẩm Du Thành nói, "Anh ở gần công trường nhà máy lão Tương, sau này anh giúp em để mắt đến công trường."
Áp lực công việc của Thẩm Du Thành cũng lớn, Cố Yên không nỡ mang những cảm xúc tiêu cực của mình trút lên hắn, nên cười nói, "Em không sao, chỉ là hôm nay lái xe mệt, lảm nhảm thôi. Giang Hà nói bệnh truyền nhiễm ở huyện Phương Thành nghiêm trọng lắm sao?"
"Anh cũng nghe nói," Thẩm Du Thành nhíu mày nói, "Những loại bệnh này đều có một quá trình, cho dù đã tiêu diệt hết chuột rồi thì cũng cần thời gian để tiêu hóa quá trình bệnh tật, có nghiêm trọng không thì anh không dám chắc, nhưng từ khi phát bệnh cho đến khi kết thúc, anh đoán ít nhất cũng phải hai ba tháng mới kết thúc được."
Cố Yên gật đầu, "Chủ nhiệm Cận về chưa?"
"Chưa rõ, ngày mai anh sẽ gọi điện hỏi thử."
"Để em hỏi cho, chủ yếu là em lo cho Thu Oánh, nàng không viết thư, cũng không có điện thoại."
...
Cố Yên dù không nói hết tất cả mọi chuyện với Thẩm Du Thành, nhưng cũng kể đôi chút, cộng thêm thái độ của Thẩm Du Thành, Cố Yên trong lòng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Khi mệt mỏi, phiền não, có một người ở bên cạnh an ủi mình, giúp mình gánh chịu phiền muộn, đây chính là ý nghĩa của hôn nhân!
- Các bảo bối ơi, hôm nay là tiểu niên, ha ha, tiểu niên vui vẻ nhé A a đát Hai chương hoàn tất, ngày mai lại cập nhật tiếp (hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận