Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 264: Kết hôn đĩnh hảo a (length: 7694)

Cố Giang Hà im lặng, khi chị gái nói ra câu này với hắn, hắn liền hiểu rõ vì sao chị mình luôn không nói. Thật lòng mà nói, việc chị hắn và Thẩm Du Thành yêu đương khiến người ta khó tin.
Sắc mặt Cố Giang Hà tối sầm, không khỏi có chút hối hận vì vừa rồi bốc đồng cái gì cũng nói ra.
Chỉ là nước đổ khó hốt, hối hận cũng muộn rồi.
"Thôi, các ngươi đều lớn rồi, đều có bản lĩnh, ta cũng không quản được," Cố Khải Trung vốn tinh thần đang tốt trong nháy mắt tụt xuống, "Lão đại, ngươi về với ta, Giang Hà, Lan Tử, các ngươi ở lại cùng Diễm Diễm dọn dẹp chút."
"Cha!" Cố Giang Hà ở phía sau gọi một tiếng.
Cố Khải Trung khoát tay với hắn, hai tay chắp sau lưng, chậm rãi hướng cửa lớn đi đến.
Cố Giang Hà vội vã đuổi theo.
Nhìn bóng lưng có chút già nua của Cố phụ rời khỏi quán ăn nhanh, Cố Yên không khỏi vô cùng hối hận, lúc nãy cô không nên nói xỏ Cố Giang Hà như vậy, cô vừa nói vậy, kỳ thực là tương đương với trước mặt Cố phụ mà "mắng" nhà họ Cố, rốt cuộc cũng là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, chắc chắn trong lòng đặc biệt khó chịu.
"Bác trai khỏe." Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói thanh thoát, "Cháu là bạn trai của Diễm Diễm, cháu tên Thẩm Du Thành, cùng Giang Hà là đồng nghiệp."
Cố Yên ở trong quán ăn nghe được giọng nói của Thẩm Du Thành, ngẩn người một chút, lập tức nhanh chóng chạy ra ngoài.
Thẩm Du Thành mặc bên trong áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo khoác cổ bẻ màu xám đậm, làm nổi bật vóc dáng càng thêm thẳng thắn dễ nhìn, đèn ngoài cửa hơi tối, nhưng vẫn có thể thấy biểu tình hơi có vẻ nghiêm nghị của Thẩm Du Thành.
Cố Khải Trung nhìn Thẩm Du Thành một thân thanh lịch, có chút không dám tin vào mắt mình, ông nhìn Thẩm Du Thành lại nhìn về phía Cố Yên đang chạy tới, ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người Cố Giang Hà, ông tuổi tác đã cao, có lẽ tai không còn được tốt.
"Thẩm chủ nhiệm!" Cố Giang Hà có chút kinh ngạc, thấy cha đang nhìn mình liền vội nói, "Cha, đây là Thẩm chủ nhiệm, cũng là. Bạn trai của chị con."
Thẩm Du Thành cho Cố Giang Hà một ánh mắt tán thưởng, Cố Giang Hà lập tức ưỡn thẳng ngực.
"Xin lỗi, chuyện vừa nãy mọi người nói cháu đều nghe thấy," Thẩm Du Thành rất thẳng thắn mở lời, "Cháu và Diễm Diễm ở bên nhau là hướng đến kết hôn, nếu như nàng nói muốn kết hôn, chúng cháu có thể chuẩn bị hôn lễ bất cứ lúc nào."
Nếu hắn sớm biết Cố Yên có ý nghĩ này, vậy hắn nhất định sẽ trước khi cha, anh trai cô tới mà đến bái phỏng, chứ không phải giống như bây giờ bị "nghe lén góc tường" thế này.
"Bác trai, hay là chúng ta vào trong phòng ngồi một chút, trò chuyện một chút?"
Thái độ Thẩm Du Thành thành khẩn, Cố Khải Trung không thể từ chối, cho nên bọn họ đều vào quán ăn.
Cố Giang Hải kinh ngạc không thôi, thật không trách Diễm Diễm nói như vậy, người này nhìn đã biết không phải người bình thường, bọn họ nhà toàn là dân quê, người như vậy sao có thể để ý đến Diễm Diễm chứ?
"Đại ca," Cố Giang Hà gọi anh một tiếng, "Vào đi chứ."
Cố Giang Hải bận sờ soạng túi, hắn trên người ngay cả điếu thuốc cũng không có, sao chiêu đãi người ta được đây.
Đến khi hắn vào cửa hàng thì bọn họ đã ngồi xuống, sau đó nghe được Cố Giang Hà đang nói, "Con với Thẩm chủ nhiệm không cùng một khoa, hắn là chuyên gia ngoại khoa thần kinh, bệnh của Hữu Lễ là Thẩm chủ nhiệm phẫu thuật cho đó."
Cố Khải Trung là một ông lão nhà quê, chưa từng thấy qua nhiều chuyện đời, cả đời đi xa nhất là đến chỗ này, cũng chưa từng thấy qua "người lớn" nào, cho nên khi đối mặt Thẩm Du Thành, ông càng thêm mất tự nhiên, mặc dù thái độ của Thẩm Du Thành thành khẩn và khách khí.
Là bậc trưởng bối, Cố Khải Trung vẫn nói, "Nhà bên kia của cháu không đồng ý cháu với Diễm Diễm ở bên nhau sao?"
Thẩm Du Thành từ tốn nói, "Cha cháu mất sớm rồi, mẹ tái giá, cơ bản không liên lạc, cháu sống cùng bà nội, bà nội cũng biết chuyện cháu và Diễm Diễm, mong chúng cháu có thể kết hôn sớm một chút. Cháu còn một cô và một bác cả, họ đều ở thủ đô, tuy họ cũng rất quan tâm đến cuộc sống của cháu, nhưng cháu đã ba mươi tuổi rồi, việc hôn nhân đại sự, cháu tự mình có thể quyết định."
Hắn đương nhiên sẽ không trực tiếp nói "Không muốn kết hôn" chính là cô con gái nhà ông.
Cố Yên không có ở đó, bởi vì nàng chạy đi rửa chén.
Mạnh Lan đã hồi phục lại sau khi kinh ngạc, thấy Cố Yên vẫn đang rửa chén đũa liền vội vàng bảo nàng ra ngoài, "Cô còn ở đây rửa cái gì, để tôi làm cho, cô nhanh ra ngoài xem đi."
"Nhìn cái gì mà nhìn." Cố Yên thực sự nản lòng, sao Thẩm Du Thành lại đến lúc này chứ, ai!
Quan hệ giữa cá nhân và xã hội là một thể thống nhất tương đối, cá nhân và xã hội nương tựa lẫn nhau, chế ước lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau. Vì vậy, người không thể tách rời xã hội, Cố Yên cũng không thể hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Cố, thoát khỏi định kiến thế tục.
"Diễm Diễm, người tốt như vậy sao cô không nói với nhà hả?" Mạnh Lan tò mò hỏi.
Chẳng trách Tết nhà nói chuyện đối tượng cho cô, cô không xem cũng chẳng để ý, thập phần kháng cự, có người khiến người khác kinh diễm như vậy ở trước mặt rồi, người khác còn ai vừa mắt được nữa.
Cố Yên hỏi lại, "Chị dâu, chị thấy kết hôn được không? Trong nhà cả ngày nhiều chuyện như vậy chị không thấy phiền sao?"
Mạnh Lan ngẩn người, một hồi sau mới nói, "Kết hôn cũng tốt mà, chuyện thì nhiều nhưng mà anh trai cô không lười biếng, ít nhiều gì cũng có thể giúp đỡ tôi, tôi còn có Mai Tử, Liễu Tử, mỗi tối ôm vào ngực một cái, hết cả phiền não."
Hơn nữa từ khi kết hôn cô chưa từng bị đói, lúc ở nhà mẹ đẻ, cô là thứ hai, kẹt giữa không ai ngó tới, đừng nói đến mặc áo, cơm còn ăn không đủ no.
Nhà họ Cố tuy cuộc sống cũng không giàu có, quanh năm cũng chẳng ăn được mấy bữa cơm trắng, nhưng cơm gạo thô thì vẫn có, cho nên cô cảm thấy kết hôn tốt.
Cố Yên không biết phải nói gì cho phải.
Gần rửa xong thì Cố Giang Hà đến gọi cô, "Chị, cha gọi chị."
"Cô mau đi đi." Mạnh Lan nói.
Cố Yên lau tay, vẩy vẩy nước trên tay, chậm rãi đi ra, sao mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát rồi?
Cố Khải Trung nhìn Cố Yên, "Diễm Diễm, tình huống của Du Thành cha đều hiểu cả rồi, cha không có ý kiến gì, con cũng không còn trẻ nữa, nếu có thể thì sớm đính xuống đi, khỏi để mẹ con ở nhà cứ nhắc đến con."
Giục cưới tại chỗ, còn là người nhà nữa chứ.
Cố Yên im lặng nói, "Con biết rồi cha, chuyện này chúng con sẽ bàn bạc. Không có gì nữa thì cha về nghỉ ngơi đi, ngày mai anh chị còn phải dậy sớm hấp bánh bao."
Cố Khải Trung gật đầu, đứng lên chuẩn bị rời đi, Thẩm Du Thành theo sau, tiễn Cố phụ ra cửa.
Chén bát rửa gần xong rồi, Cố Yên bảo Mạnh Lan cùng Cố Giang Hải cùng về, còn lại Cố Yên tự mình dọn dẹp là được.
Cố Yên vạn lần không ngờ rằng quan hệ giữa mình và Thẩm Du Thành, lại bị lộ ra trong tình huống này.
Người đã đi hết, chỉ còn lại Cố Yên và Thẩm Du Thành, dù cho hai người đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, nhưng lúc này, Cố Yên vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thẩm Du Thành, không tự nhiên khẽ hắng giọng, "Anh ăn tối chưa?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận