Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 485: Bạch Vân Phi đưa tiền (length: 7438)

Bạch Vân Phi từ trong túi áo lấy ra một phong thư, đặt lên bàn làm việc của Cố Yên, nhìn là biết bên trong có tiền.
Cố Yên ngạc nhiên, "Phi ca, ý gì đây?" Nhưng nhìn độ dày của phong thư, tiền bên trong hẳn là không nhiều.
"Tối hôm qua, người của ngươi tìm mấy người giúp cô làm việc, trùng hợp, những người đó đều là người của Bạch Vân Long. Nếu không phải hôm nay người của bọn họ lỡ miệng, tôi còn không biết họ làm việc cho cô đấy."
Vì Mạnh Đông Đông, Cố Yên đúng là không tiếc cả vốn liếng.
A Thanh tìm người chắc chắn tốn tiền, vụ này cũng mất cả nghìn đồng rồi.
Không ngờ, A Thanh tìm người lại là người của Bạch Vân Phi.
"Cố tổng, cô muốn dùng người thì cứ nói với tôi là được, không cần người của cô phí công."
Cố Yên nâng chén trà lên, uống cạn ly trà hoa quế mật, sau đó chậm rãi nói, "Phi ca, thế lực của anh cũng lớn quá đấy."
Bạch Vân Phi khẽ mỉm cười, "Không phải thế lực của tôi lớn, mà là cái thế giới này quá nhỏ."
"Tôi không dám tìm anh," Cố Yên nhìn Bạch Vân Phi, thở dài, "Chuyện Ngô Lệ Mẫn lần trước tôi thật sự sợ hãi. Tôi vất vả lắm mới từ vũng bùn leo lên được như bây giờ, cũng không muốn nửa đời sau phải gánh chịu hậu quả."
Bạch Vân Phi nghiêm túc nói, "Cô cũng quá không tin tưởng tôi. Nếu tôi muốn làm gì đó, bản thân tôi cũng phải nhúng tay vào, tội gì phải khổ sở như vậy chứ? Cố tổng, điều tôi muốn chỉ là cô có thể tin tưởng tôi một chút, lúc khó khăn có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút, ngoài ra không còn mong cầu gì khác."
Cố Yên im lặng một hồi rồi nói, "Phi ca, là tầm nhìn của tôi hạn hẹp. Sau này tôi có chuyện nhất định sẽ mở lời với anh."
Có nên tin lời của Bạch Vân Phi không?
Không, Cố Yên chỉ tin chính mình, nàng không thể nói với Bạch Vân Phi rằng ta không tin ngươi, ta cũng không muốn dính dáng đến ngươi, càng không thể mặt ngoài trở mặt, không qua lại gì.
"Như vậy mới đúng, Cố tổng. Đợi khi nào thị trường vật liệu xây dựng của tôi làm ăn được, tôi cũng muốn làm một mảng thương mại, đến lúc đó còn cần cô giúp tôi tham mưu."
"Không vấn đề, anh có mục tiêu chưa?"
"Tôi thì chưa, nhưng Ngụy Tiền có rồi. Nghe nói đang bàn với người ta."
Cố Yên ngạc nhiên, "Tôi đã lâu không liên lạc với Ngụy tổng, trước chỉ biết hắn làm đồ dùng giường chiếu, bây giờ lại muốn làm thương mại sao?"
"Sao vậy, không phải cô gợi ý cho hắn à?"
"Tôi?" Cố Yên cười lạnh, "Hắn tính là cái gì chứ, hắn quá bủn xỉn lại háo sắc, tôi không ưa loại người này."
Ngụy Tiền làm thương mại, thật là ngoài dự kiến của Cố Yên.
"À, tôi còn tưởng là cô đấy."
"Hắn lấy chỗ nào?"
"Phía Tây Thiên Bắc, khu đó có một bãi đất hoang, người của phòng xây dựng nói chỗ đó ban đầu định quy hoạch thành đất công nghiệp, nhưng sau đó không thành nên bỏ hoang."
Cố Yên biết khu đó, phần lớn là nông thôn, nếu đợi hai ba mươi năm nữa, chỗ đó có lẽ sẽ thành nơi tốt, nhưng giờ Ngụy Tiền lấy, chỉ sợ không kiếm được tiền, đương nhiên, nếu hắn tính xây lại nhà máy thì khác.
"Hắn muốn xây nhà máy ở đó à."
"Không phải, hắn đã tìm viện thiết kế để thiết kế rồi. Bản thiết kế là kiểu cửa hàng giống chỗ của cô, khác là cửa hàng mặt đường của hắn là ba tầng. Nghe nói hắn bảo hai dãy cửa hàng của cô kiếm tiền quá, nên muốn học theo."
Cố Yên không biết nên nói gì cho phải, "Không thể nào, Ngụy tổng, không đến nỗi ngốc như thế chứ."
"Sao cô lại nói vậy?"
"Cửa hàng chỗ tôi có thể làm ăn được là do xung quanh có ‘người’, toàn khu dân cư, lại gần trung tâm thương mại, chắc chắn có tiền." Cố Yên lắc đầu, "Ngụy tổng mà định làm thương mại ở đó, có lẽ hơi khó khăn đấy."
Hơn nữa Ngụy Tiền lại còn định xây ba tầng, chưa nói đến chuyện giá đất bao nhiêu, chi phí xây dựng chắc chắn không đổi, chi phí của Ngụy Tiền chắc cao lắm đây.
Cố Yên không muốn bình luận nhiều về chuyện của Ngụy Tiền, vừa rót trà cho Bạch Vân Phi, vừa nói, "Uống trà đi Phi ca."
"Tôi tự làm được, nghe nói người bị nhốt dưới hầm ngầm kia là người nhà cô?"
Đúng, Cố Yên nói đem Mạnh Đông Đông bán vào mỏ than là chỉ để dọa Mạnh Lan. Rốt cuộc nếu bán vào mỏ than thật thì không phải việc nàng có thể kiểm soát được. Nên Cố Yên đã nhờ A Thanh tìm một cái hầm ngầm nhốt người vào đó, không cho ăn, chỉ cho uống nước, hù dọa mấy hôm thôi.
Lôi Tử bọn họ đều là người của Bạch Vân Long, nên Bạch Vân Phi biết chuyện hầm ngầm cũng không lạ. Cố Yên cũng không giấu, nói, "Em trai của chị dâu tôi, ăn chơi cờ bạc cái gì cũng làm."
"Nghiện cờ bạc thì bó tay, nhiều người nghiện cờ bạc có chặt ngón tay rồi vẫn chứng nào tật nấy." Bạch Vân Phi đề nghị, "Dù nhất thời không dám thì về sau cũng không sửa được, cô phải liệu liệu mà tính đi."
Cố Yên đau đầu, "Việc này tính thế nào được chứ, không lẽ lại ly dị anh chị tôi sao? Cố được chừng nào thì cố chừng ấy đi." Nói rồi nàng đưa phong thư trên bàn cho Bạch Vân Phi, "Phi ca, đây là tiền công của họ, phải để họ cầm, lát nữa anh mang về giúp tôi."
"Cầm tiền của ai cũng không nên cầm tiền của cô. Cứ dọa cho một trận đã, nếu sau này không thật thà thì giao người đó cho tôi, đảm bảo quản giáo làm hắn không dám cãi lời."
"Phi ca, cảm ơn anh."
Bạch Vân Phi đứng dậy, "Cô bận việc đi, tôi về."
Cố Yên đứng dậy tiễn hắn, nhưng bị Bạch Vân Phi cản lại, "Ngoài trời lạnh đấy, cô cứ ở trong nhà đi. Đúng rồi, mấy cái phòng ở khu ký túc xá cô quây lại, nghĩ để dành cho tôi một phòng nhé."
"Không thành vấn đề."
Cố Yên vẫn đi tiễn hắn, nhưng cũng chỉ ra đến cửa. Chờ Bạch Vân Phi đi rồi, Cố Yên quay lại, cầm phong thư trên bàn lên bỏ vào ngăn kéo, rồi chìm vào suy tư. Hôm nay Bạch Vân Phi nói là tới đưa tiền, nhưng mục đích chính của hắn vẫn là vì Ngụy Tiền mua đất, hai anh em nhà họ Bạch đang thèm khát.
Bạch Vân Phi đến lấy lòng, chứng tỏ nàng Cố Yên còn có tác dụng, nếu không còn giá trị thì ai thèm tìm đến nàng chứ? Haiz, cứ đi một bước tính một bước vậy, cùng lắm thì cái đầu rụng xuống cũng chỉ bằng miệng bát thôi, mười tám năm sau lại là hảo hán, có gì phải sợ!
"Cố tổng, Lư tiểu thư tới." Đổng Tú Tú đi vào báo, "Cô ấy đã nộp tiền thuê phòng cho kế toán rồi, thuê một năm."
Cố Yên vực dậy tinh thần, "Ừ, biết rồi, mời vào đi."
Lư Tuyết Kỳ quả thật là một chuyên gia thiết kế thời trang giỏi. Cửa hàng của cô ấy từ lúc khai trương đến giờ chưa đầy ba tháng đã kiếm đủ tiền thuê nhà rồi. Quần áo cô ấy thiết kế rất có phong cách, mà mặc lại thoải mái.
Từ lúc có bầu, bụng to, người cũng mập ra, Cố Yên đều may đồ ở chỗ Lư Tuyết Kỳ. Mỗi lần đều là hôm trước đo kích thước, hôm sau Lư Tuyết Kỳ sẽ mang tới.
Từ lúc Lư Tuyết Kỳ mở tiệm ở đây, Cố Yên ít khi thấy cô ấy mặc lại một bộ quần áo.
Hiện giờ Lư Tuyết Kỳ trong cửa hàng đều làm quần áo mùa xuân theo yêu cầu.
Cố Yên thật sự bội phục người phụ nữ này, có thể từ nghịch cảnh đi lên nhanh chóng như vậy thật là giỏi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận