Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 686: Người đi trà lạnh? (length: 3885)

Vương Đại Hải khóe mắt có chút ướt át, "Diễm Diễm, cám ơn."
Vương Hữu Lễ đi rồi, để lại cho hai vợ chồng già một khoản tiền dưỡng lão đầy đủ, cũng để lại cho con một khoản tiền nuôi dưỡng đầy đủ, có điều tiền dù nhiều, khi gặp chuyện, không có ai dùng thì cái nỗi khó xử đó, chỉ có trải qua mới biết được nó như thế nào!
"Ngài cũng đừng khách sáo, ngài cứ đợi ta đi, ta chuẩn bị xong xuôi sẽ về gọi ngài."
Cố Yên đi lên phía trước mấy bước, nghe thấy phía sau Đại Hải thẩm tỉnh lại, đang nói chuyện với Vương Đại Hải, nàng không dừng lại, đi đóng tiền viện phí, lại qua chỗ cấp cứu, Thẩm Du Thành đã trở về, lại nhờ hắn giúp tìm một khoa nhi.
Khoa nhi quả thực không còn giường, thời tiết vừa chuyển lạnh, trẻ con cảm cúm rất nhiều, nhưng mà nể mặt Thẩm Du Thành, khoa nhi đã kê thêm một giường tạm ở hành lang, đợi khi có giường trống lại sắp xếp vào, dù như thế cũng còn tốt hơn ngồi ngoài hành lang ôm con truyền dịch.
Cố Khải Trung bên kia có Cố Giang Hải chăm sóc còn có Thẩm Du Thành ở đó, Cố Yên liền sang giúp Vương Đại Hải lo xong thủ tục nhập viện, sắp xếp ổn thỏa cho bọn họ rồi mới đi.
Đại Hải thẩm vô cùng cảm kích Cố Yên, giờ đây, bà ta xem Nhạc Nhạc như con ngươi của mình vậy.
Đương nhiên, bà ta không hề biết Nhạc Nhạc căn bản không phải con của Vương Hữu Lễ.
"Diễm Diễm, thật là đa tạ con." Đại Hải thẩm cảm tạ chân thành.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, Cố Yên không hề oán trách Đại Hải thẩm, càng nhiều là thương hại, người đã hơn năm mươi tuổi, ngực còn ôm một đứa con nít một hai tuổi, phải nuôi nấng đứa trẻ này nên người, chính mình cũng sớm muộn gì già đi.
Cố Yên cười nói, "Không sao đâu Đại Hải thẩm, Nhạc Nhạc cũng là cháu của ta, gặp chuyện đương nhiên phải giúp rồi. Có điều sau này có chuyện gì ngài có thể trực tiếp gọi điện cho ta, tuyệt đối đừng ngại, hoặc gọi cho Lưu tổng cũng được."
Lưu tổng mà Cố Yên nhắc đến là Lưu Hồng Giang, bạn tốt của Vương Hữu Lễ, nàng cảm thấy nhân phẩm của Lưu Hồng Giang khá tốt, không đến mức làm cái chuyện người đi trà lạnh.
Vương Đại Hải thở dài nói, "Hữu Lễ không có ở đây, làm sao mà hay làm phiền người ta được chứ. Con nhỏ bệnh cũng chẳng phải chuyện gì lớn, hai vợ chồng già bọn ta còn khỏe, có thể tự giải quyết thì tự giải quyết đi."
Trước đây có một lần, Lưu Hồng Giang tìm bà ta làm chút việc, Cố Yên đã giúp bà ta làm, ông ấy còn nhắc đến vợ chồng Vương Đại Hải, nên Cố Yên mới nhắc tới Lưu Hồng Giang.
Cố Yên hỏi, "Lưu tổng có thường đến nhà không ạ?"
"Bình thường thì tới xem vào dịp Tết, có tới hay không tới, ta đều biết ơn ông ấy rồi."
Cố Yên im lặng, quả thật, việc Lưu Hồng Giang có thể lo xong hậu sự cho Vương Hữu Lễ cũng đã đủ khiến cả nhà họ Vương cảm kích đội ơn rồi!
Cố Yên nhìn bộ dạng mất hết tinh thần của Vương Đại Hải thầm nghĩ, cuối cùng thì Vương Hữu Lễ cũng tính là đã đi đúng một nước cờ, nếu không có đứa trẻ này, e là hai vợ chồng già sống cũng chẳng còn chút ý niệm nào, có điều, nếu như đứa trẻ này thật sự là con của Vương Hữu Lễ thì tốt rồi.
Cố Yên nói mấy lời khách sáo, vợ chồng Vương Đại Hải hỏi Cố Khải Trung ở phòng bệnh nào, nói là muốn đến thăm Cố Khải Trung, Cố Yên nói không cần đi thăm, không có gì đâu.
Ra khỏi chỗ bọn họ, Cố Yên trực tiếp đến khoa hô hấp, Cố Khải Trung quả thực bị giãn phế quản, phải điều trị bảo tồn, còn phải cai thuốc, khi nàng vào phòng bệnh, Cố Khải Trung vừa mới truyền xong dịch, Thẩm Du Thành đi làm, Cố Giang Hải đang ở cùng ông.
"Mệnh của mày là không có cháu trai, mày có tức chết đi được thì cũng thế thôi."
Trong phòng bệnh còn có một giường nữa, có bệnh nhân khác nằm nên Cố Giang Hải nói chuyện không lớn tiếng, nhưng lại vô cùng đâm chọt.
- Bảo bối, xem xong thì đi ngủ sớm đi nhé, ngủ ngon. (hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận