Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 189: Hù dọa (length: 5363)

Hà Tiểu Sanh ở một bên nói, "Cái Trương Ngọc Văn kia là người như thế nào vậy? Tiểu Tề, hay là chúng ta kéo nàng ra đê Hoàng Hà dọa cho một trận."
"Dọa nàng không phải cách giải quyết vấn đề," Cố Yên sắc mặt trầm xuống, "Cái Trương Ngọc Văn này cũng chẳng tốt đẹp gì, lúc này mà còn suýt chút nữa khiến chúng ta tan rã," nói rồi nàng chợt nhớ ra, hỏi, "Mấy cái hạng mục kia chẳng phải đều là A Đông trông coi sao? Hắn làm sao vậy? Là ăn cháo đá bát, hay là căn bản không quản?"
Tiểu Tề cười lạnh, "Hắn không nhận mình ăn cháo đá bát, chỉ nói là ham chơi nên không quản."
"Ta nghe nói là hợp tác, nghe nói Trương Ngọc Văn chủ động tìm Hồ Thắng Lợi nói chuyện, cụ thể chia phần như thế nào thì không hỏi thăm ra."
Cố Yên nhíu mày, cái Trương Ngọc Văn này, tám chín phần mười là học theo nàng, nàng cũng dám chơi như vậy, gan cũng thật lớn! A, vậy thì chơi cùng ngươi một chút, xem ai chơi được hơn ai!
Nàng nghĩ ngợi rồi nói, "Thế này đi. Chúng ta dùng kế phản gián, trước ly gián quan hệ của Trương Ngọc Văn với Hồ Thắng Lợi."
Hà Tiểu Sanh hai mắt sáng lên, "Ly gián thế nào?"
Cố Yên nói lại kế hoạch một lượt, Tiểu Tề và Hà Tiểu Sanh đều nghe ngây người ra.
"Được không?" Cố Yên hỏi hai người.
Hai người họ đều vội gật đầu, quá được chứ!
Cố Yên thở dài nói, "Vừa hay khoảng thời gian trước năm nay còn chưa quá bận, nếu mà sang năm bận rộn lại xảy ra chuyện thế này thì ảnh hưởng tới chúng ta lớn lắm."
Tiểu Tề trầm giọng nói, "Béo, sau chuyện này, có phải nên thực hiện kế hoạch tiếp theo của chúng ta rồi không?"
"Tự thành lập đội xây dựng công trình của mình?" Cố Yên hỏi.
"Đúng, ta thấy lần trước chúng ta tự làm công trường xây dựng cơ bản, ngươi sắp xếp rất ổn thỏa, ta cảm thấy có thể thử một lần." Tiểu Tề cười lạnh, Hồ Thắng Lợi là cái thá gì, hắn muốn cho hắn biết, hắn có thúc ngựa cũng theo không kịp!
Cố Yên chỉ có một nỗi lo, "Có nhận được việc không?"
"Xuyên ca bên kia có mối làm ăn, hắn nói năm nay chính phủ sẽ có động thái lớn, sang năm nhất định sẽ khởi công," Tiểu Tề vừa nói vừa liếc nhìn Hà Tiểu Sanh rồi nói, "Chúng ta có thể hợp tác với Xuyên ca."
Cố Yên không chút do dự, năm tháng này quan trọng nhất là quan hệ, có tiền không có quan hệ thì không làm được việc, không có tiền lại càng không!
"Ta không có vấn đề gì," Cố Yên không chút do dự nói, "Nếu như muốn làm, có phải bây giờ phải gặp mặt Hà Tiểu Xuyên bàn bạc một chút, dựng khung trước không?"
Nàng vốn dĩ chẳng có gì, có gì phải lo, làm là xong!
Hà Tiểu Sanh ở bên nghe ngứa ngáy trong lòng, "Béo tỷ, có thể cho ta một chân không?"
"Tiểu Sanh làm việc này không chỉ đơn giản là vận chuyển hàng hóa, kéo đồ, chạy công trường rất vất vả." Cố Yên nhớ lại thời gian mình sau xây dựng cơ bản, "Đến lúc đó sợ là anh ngươi không đồng ý."
Hà Tiểu Sanh kêu lên, "Ngươi còn làm được, sao ta lại không!"
Cố Yên cười một chút, "Nếu như đến lúc đó anh ngươi đồng ý, thì ngươi góp một cổ."
Vì sao Hà Tiểu Sanh không được chứ, bởi vì nàng có một chỗ dựa vững chắc, chỗ dựa không nỡ để nàng chịu khổ liên lụy. Còn về phần nàng thì tự nhiên là biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay.
Người cuối cùng bất quá cũng chết, ai cũng không thể dự báo tương lai sẽ thê thảm hay tươi sáng, nên cứ mạnh dạn tiến lên, nghe theo bản tâm, dũng cảm tiến tới!
Tiểu Tề và Hà Tiểu Sanh ở lại ăn cơm, Cố Yên vốn định gọi Giang nãi nãi tới ăn, Giang nãi nãi không đến, Cố Yên xới cho bà một chút rồi mang qua, bà lão rất vui vẻ.
Ăn uống xong xuôi, Tiểu Tề và Hà Tiểu Sanh ở nhà Cố Yên chơi một lúc rồi mới rời đi.
Cố Yên cuối cùng cũng có thời gian giúp Lâm Thiên Bảo viết kế hoạch hoạt động Giáng sinh.
Thì ra khi ở khách sạn, Cố Yên bọn họ đều có bộ phận kế hoạch chuyên trách, mỗi khi hoạt động đến, kế hoạch đã được sắp xếp xong, các bộ phận khác phối hợp thực hiện là được.
Cố Yên vừa cẩn thận nhớ lại, vừa chậm rãi viết.
Khi trước dịp Giáng sinh ở đâu đâu cũng có bán đồ dùng Giáng sinh, hơn nữa giá cả rất rẻ, cái niên đại này lại khá rắc rối, Cố Yên vừa viết vừa lo cho Lâm Thiên Bảo, không biết đi đâu mà mua những đồ này, hoàn toàn quên mất khách sạn Nam Giao cũng có bộ phận mua sắm chứ.
Viết viết mơ màng, Cố Yên phảng phất nghe được ca khúc "Jingle bells, jingle bells", phảng phất thấy được khách sạn khắp nơi trang trí đèn đuốc sáng lấp lánh.
Cố Yên muốn quên đi quá khứ. Sống tốt ở hiện tại, nhưng tối đó nàng vẫn cứ mơ một giấc mơ, mơ thấy khách sạn đổi tổng giám đốc mới, mơ thấy những nhân viên cũ của nàng quần áo chỉnh tề, mặt mang tươi cười vỗ tay chúc mừng tổng giám đốc mới.
Một giấc ngủ dậy, bên ngoài ánh nắng rực rỡ, trong phòng vẫn là căn phòng nhỏ ở nhà Giang nãi nãi, trong ngoài hoàn toàn tĩnh lặng, trong lòng Cố Yên rõ ràng, đối với chuyện cũ, nàng chỉ có thể nhớ lại thôi!
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận