Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 595: Tài thần gia tức phụ (length: 7622)

Cố Yên cùng Phạm Đình Phương nói chuyện này, Phạm Đình Phương quả thực trước đó đã nói với Quý Bạch Lương.
Hơn ba mươi tuổi, đang độ tuổi sung sức của sự nghiệp chính trị, Quý Bạch Lương đã có vài sợi tóc bạc, nghề của hắn không chỉ tốn trí óc mà còn hao người, mỗi ngày về nhà, hắn mệt như chó chết nằm trên giường, không muốn động đậy.
Quý Bạch Lương mặc đồng phục cảnh sát nằm trên giường, giày còn chưa cởi, hai tay gối sau đầu, "Mẹ càng lớn tuổi càng không hiểu chuyện, để ta nói với bà ấy, ngươi đừng để ý."
Phạm Đình Phương rất vui, công việc của Quý Bạch Lương bận rộn, bình thường không có nhà, nhưng chỉ cần có chuyện nói với hắn, hắn đều để tâm. Đó cũng là lý do mà bao nhiêu năm nay, hắn ít khi ở nhà, nàng vẫn chịu thương chịu khó mà không chút oán hận.
Quý Bạch Lương lại nói, "Tình hình của Cố Diễm Diễm ở bên đó tệ lắm sao?"
"Nói thật là nếu không trụ được thì phải đóng cửa dịch vụ đó thôi, bên cung ứng thương mại của cô ấy cũng thật là, họ làm như vậy cũng quá thất đức đi."
"Chuyện kiếm tiền không nói đạo đức làm gì, thôi được, nếu không được thì ngươi đặt một ít tổ yến mà bồi bổ cho Cố Diễm Diễm, cũng đỡ cho cô ấy khó xử."
Phạm Đình Phương trực tiếp bật cười.
Quý Bạch Lương khó hiểu, "Ngươi cười gì?"
"Ta cười ngươi đó, đúng là đại công tử không vướng bụi trần."
"Ta sao lại không vướng bụi trần?"
"Ngươi biết một phần tổ yến đó bao nhiêu tiền không?"
"Bao nhiêu tiền chứ, đắt nhất cũng chỉ mười mấy đồng, ba bốn trăm chúng ta vẫn bỏ ra được chứ."
"Gói một năm là 29 đồng một phần, gói nửa năm là 35 đồng."
Quý đại đội trưởng hoảng sợ, "Ngươi nói gì? Bao nhiêu tiền?"
"Ngươi không nghe lầm, mẹ ta mỗi năm ăn của người ta mấy vạn đồng tiền tổ yến, cuối cùng lại ra nông nỗi này." Phạm Đình Phương thở dài, "Ta nói thật với ngươi đó, với bản lĩnh của Cố Diễm Diễm, nếu ta có con gái, ta nhất định gả con gái cho em trai cô ấy."
Quý Bạch Lương nửa ngày không hoàn hồn, sau khi lấy lại tinh thần câu đầu tiên là, "Sáng mai ta không ăn cơm ở nhà, ta sang nhà mẹ ăn."
"Thôi đi, ngươi đừng cố ý nhắc đến chuyện tổ yến, Diễm Diễm vốn là có lòng tốt, muốn để lại ấn tượng tốt cho mẹ, đừng để thành ra dở."
Quý Bạch Lương gật đầu, "Ta biết rồi, yên tâm đi, đúng rồi, ngươi có biết nghiệp vụ tổ yến của Cố Diễm Diễm trước đây có bao nhiêu khách hàng không?"
Cứ trì hoãn thế này, em gái hắn thật sự thành bà cô già mất, việc làm tư tưởng cho mẹ hắn, vẫn là phải để hắn làm thôi.
"Chắc cũng phải trăm chục người đó, ta biết, hai bà xã của lãnh đạo trong đơn vị ta đều đặt nửa năm."
Quý Bạch Lương âm thầm tắc lưỡi, một người tính theo mức thấp nhất là 29 đồng, một ngày trăm người cũng là 2900 đồng, một năm cũng hơn cả triệu đồng chứ ít gì.
Đây còn chỉ là một mảng kinh doanh tổ yến, nghe nói khách sạn của Cố Diễm Diễm còn đắt khách hơn, tiệc cưới, hội nghị đã kín lịch đến ba tháng sau rồi. Thẩm Du Thành đây không phải tìm vợ, mà là rước tài thần về nhà!
"Này, ta nói với ngươi chuyện này." Phạm Đình Phương tiến sát lại trước mặt Quý Bạch Lương.
"Chuyện gì mà thần bí vậy."
Phạm Đình Phương lập tức ghé vào tai hắn thì thầm.
Thẩm Du Thành vừa xuống bàn phẫu thuật chuẩn bị đi tắm thay đồ, bỗng nhiên hắt xì liên tiếp hai cái, lạ thật, mình đâu có bị cảm, tự dưng lại hắt xì làm gì?
Sáng sớm ngày hôm sau, Quý Bạch Lương liền sang nhà bố mẹ.
Thời tiết ấm áp, cây nguyệt quế mới trồng trong sân nhỏ nhà Quý gia lập tức đâm chồi, xem ra chẳng mấy mà có nụ.
Khi Quý Bạch Lương đẩy cửa bước vào thì Quý mẫu đang cầm xẻng xới đất cho cây nguyệt quế.
"Mẹ." Quý Bạch Lương bước vào gọi một tiếng, kéo ghế tới, dứt khoát ngồi xuống, bắt chéo chân, đôi giày đen cũng theo đó mà nhếch lên.
"Thằng nhãi ranh, mày còn biết đến à!" Quý mẫu thấy đứa con trai yêu quý đến vừa mừng vừa giả bộ giận, "Xem kìa, ngồi không ngồi đàng hoàng gì hết!"
"Em gái con viết thư về chưa?"
"Mấy hôm trước vừa viết."
"Sao rồi, không tìm ai ở đó mà cưới không về sao?"
"Nó dám!" Quý mẫu quát một tiếng, rồi hướng người giúp việc trong bếp gọi, "Chị ơi, thêm hai quả trứng rán!"
"Dạ thưa bà chủ."
"Mẹ," Quý Bạch Lương hỏi, "Sổ hộ khẩu nhà mình đâu ạ?"
"Con muốn sổ hộ khẩu làm gì?"
"Bên sở cần, con đi lát mẹ nhớ đưa cho con, dùng xong con mang về cho mẹ."
"Trước đây chẳng phải đã đăng ký một lần rồi sao, sao giờ còn đăng ký?"
"Khác mà mẹ, mẹ, sắc mặt của mẹ dạo này trông không tệ nha, trông trẻ ra mấy tuổi đấy."
"Cũng không có gì," người giúp việc bưng sọt bánh bao ra nói, "Không chỉ mình anh nói bà chủ trẻ ra đâu, đi ra ngoài mấy người cũng khen mà."
"Ôi, mẹ, mẹ giỏi nha, 'ngã sống mở' (ý chỉ trở nên xinh đẹp ra). "
Quý mẫu nghe Quý Bạch Lương nói mà mặt mày hớn hở, không kìm được nói, "Chắc là nhờ ăn tổ yến đấy, lúc trước..."
Quý mẫu vừa nói vừa dừng lại, nụ cười nhạt đi, nói, "Thôi, đi ăn cơm!"
Quý Bạch Lương đứng dậy vừa đi vừa nói, "Tổ yến đó chắc mẹ ngày nào cũng ăn cũng ngán, hôm nay mẹ khỏi ăn, để con ăn bồi bổ, dạo này con thấy mệt quá."
"Không có đâu!"
Quý Bạch Lương trêu, "Tuy rằng tổ yến đó ba mươi đồng một phần, nhưng mẹ không dùng tiền thì mẹ lại không nỡ cho con ăn nhỉ?"
"Con nói tổ yến bao nhiêu tiền một phần?"
"Không phải là ở khách sạn của Cố Diễm Diễm sao. Ở đơn vị con có cô điều kiện tốt, mẹ cô ấy cũng ăn loại tổ yến đó, khi nói giá cả ở văn phòng con đều nghe thấy. Theo con thấy nhà Cố này đúng là có bản lĩnh, mẹ ăn cả năm còn nhiều hơn nữa, mấy vạn đồng cứ thế mà ăn, đúng là hào phóng!"
Quý mẫu vẻ mặt kinh ngạc, Quý Bạch Lương đều nhìn hết cả vào mắt.
Hắn là cảnh sát hình sự, chỉ cần nhìn biểu cảm trên mặt người khác là hắn biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, mẹ hắn trông bộ dạng đó, thực ra là đang ảo não.
Có câu người ta thường nói là gì nhỉ, trên đời không ai không là cha mẹ, nhưng nếu cha mẹ thật sự tinh quái, vậy thì phải dạy dỗ.
Hôm đó, sau khi Quý Bạch Lương rời nhà Quý mẫu, không chỉ khiến Quý mẫu đứng ngồi không yên mà còn thuận lợi lấy được sổ hộ khẩu, ba ngày sau đó cuốn sổ hộ khẩu đó đã xuất hiện trong tay Quý Bạch Tình, dùng xong lại được tài xế mang về.
Sau này, khi Cố Giang Hà và Quý Bạch Tình hoàn thành nhiệm vụ chi viện ôm con xuất hiện trước mặt Quý mẫu, Quý mẫu lập tức bất tỉnh...Đương nhiên, đó đều là chuyện của một năm sau.
Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là "Ăn của người thì mềm môi, cầm của người thì ngắn tay" ăn của người ta, cầm của người ta, không những không biết ơn, còn nói người ta không ra gì, thiên hạ làm gì có đạo lý này.
Sau này khi Quý mẫu nói đưa đồ sang cho Quý Bạch Tình, Cố Yên cũng không đích thân đi qua, cô cho người đi, cũng cho người mang qua một hộp trà, cô đã từng nói "Đợi lát nữa cho người mang trà sang cho bà ấy" đã nói là phải làm.
Lúc đó cuộc chiến giá cả của các đơn vị cung ứng tổ yến đã nổ ra, Cố Yên còn phải bận rộn với dự án Tây Đường, sau khi đưa trà xong cho Quý mẫu thì Cố Yên hoàn toàn không quan tâm đến bà ta nữa.
Dự án Tây Đường cuối cùng bị Diệp Lỗi giành được với giá 106 vạn.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận