Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 180: Học được nội hàm (length: 7948)

"Không học!" Cố Yên kiên quyết nói, "Ghét nhất đọc viết chữ."
"Vậy sau này ngươi làm ăn cần người khác ký tên hộ thì sao, viết không tốt thì khó coi lắm."
"Khó coi thì khó coi thôi, ta là chủ, ai dám chê chữ chủ khó coi? Không muốn làm nữa à." Cố Yên thấy Hoàng Thu Oánh rửa mặt xong đang lau mặt, vặn hộp kem dưỡng da của mình đưa cho, "Lấy nhiều một chút, bôi dày lên mặt, không dễ bị khô."
Hoàng Thu Oánh. !
"Tự ta làm được rồi, ngươi mau đi đi."
Cố Yên rửa mặt xong, nước trà trong nồi cũng đã sôi, nàng cầm cốc rót cho mỗi người một cốc, tò mò hỏi Hoàng Thu Oánh, "Ngươi quen cái ông chủ nhiệm Cận kia như thế nào?"
"Gặp nhau hai lần trong lúc họp, sau đưa ông ta đến bệnh viện kiểm tra công việc, ta tiếp đón một lần."
"Cái tuổi này đã leo lên vị trí lãnh đạo, tiền đồ vô lượng nha."
"Người có năng lực nhiều lắm," Hoàng Thu Oánh hỏi Cố Yên, "Ngươi không phải nói kêu ta giúp ngươi viết thư cho em trai à, viết thế nào?"
"Đúng."
Cố Yên lấy giấy nháp và bút ra, đặt lên bàn, nói: "Trước hết ngươi cứ viết kêu nó ở ngoài phải tự chăm sóc mình cho tốt, ăn ngon uống ngon, đừng tiết kiệm tiền, không có quần áo thì mua, nhớ mua quà về cho Quý Bạch Tình, đừng mua lặt vặt linh tinh, mua gì đáng tiền chút."
Hoàng Thu Oánh vừa viết vừa nói, "Đây là lần cuối cùng giúp ngươi viết đấy, sau này tự ngươi viết, không được thì vẽ vời cũng được, dù sao ý chính chắc nó hiểu."
"Còn chưa đến một tháng nó đã về, ta còn viết thư làm gì nữa." Cố Yên vừa lau dọn bắt đầu thu dọn phòng, tâm trạng không tốt, quét tước dọn dẹp là một cách giải tỏa không tệ.
"Ngươi không thể phấn chấn lên được à?"
"Kiếm tiền còn chưa đủ phấn chấn sao? Viết xong chưa?"
"Viết xong rồi, ngươi nói tiếp đi."
"Ngươi viết: Chú Đại Hải đến rồi, sau khi chú đến, ban đầu chú muốn ta rút lui khỏi cửa hàng sủi cảo hoặc để Vương Hữu Lễ làm, lúc đó ta không đồng ý, không biết Vương Hữu Lễ thuyết phục chú Đại Hải thế nào, tóm lại thì chú Đại Hải hiện tại tự mình tính mở quán cơm chuyên bán cơm sườn. Quán cơm chuẩn bị gần xong rồi, chắc là dì Đại Hải cũng tới."
"Chuyện lần trước viết thư đã nói, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi cứ sợ nợ ân người khác, vậy người khác nợ ngươi ân tình thì sao? Thuần túy lý tưởng thì có thể có, nhưng mà hòa vào xã hội rồi thì muốn thuần túy cũng không thuần túy nổi. Giả thanh cao thì cuối cùng chỉ có thể luôn âu sầu thất bại, đến lúc đó đừng nói lý tưởng, sống thôi đã thành gánh nặng. Nếu còn trẻ mà đã chết, vậy đến cuộc đời này làm gì nữa?"
Hoàng Thu Oánh viết đến cũng kinh hồn, ai nói Cố Yên không có học, cô nàng này nói lí lẽ trôi chảy quá đi.
Cố Yên chờ Hoàng Thu Oánh viết xong, lại nói, "Dạo gần đây ta đọc được một câu chuyện ngắn, nói rằng nhà có hai anh em, anh trai làm ăn kiếm tiền nuôi cả nhà chi tiêu sinh hoạt, em trai thì đọc sách chí làm quan. Em trai sau thi đỗ tiến sĩ làm quan, từ chối qua lại với anh trai, nói anh trai là thương nhân bẩn thỉu, một thân mùi tiền. Thiên hạ khen em trai phẩm hạnh cao khiết, có khí khái người đọc sách, ngươi thấy thế nào? Dù sao ta thì thấy, em trai này khốn kiếp, cổ hủ đến cực điểm, nếu không có hơi tiền của anh trai, cả nhà uống gió tây bắc, em trai làm sao chuyên tâm học hành thi cử? Có đúng không?"
Hoàng Thu Oánh. Trời ạ, còn biết dùng điển cố à!
Cố Yên không nhất quyết bẻ cong tam quan của Cố Giang Hà, mà vì cái thế giới này quá hiện thực.
Thị trường tư bản bị đại gia khống chế, người nghèo muốn sống khá hơn rất khó, có cơ hội cũng không dám nắm lấy, thiếu cái tâm thì không thể thiếu đến mức đó được chứ!
Cố Yên đến xem qua một lượt, nói: "Được rồi, cứ như vậy đi. Ngày mai ngươi mang qua cho Bạch Tình, bảo nàng gửi đi chung."
Hoàng Thu Oánh vẫy vẫy cổ tay, không khách khí bò lên giường, nói: "Ngươi mà nói mình không có học thì ta cũng không tin, đầu óc mường tượng lẹ hơn ai."
Cố Yên hừ một tiếng, "Ta mà có văn hóa thì đã như ngươi."
"Như ta làm bác sĩ à?"
"Cũng không phải, ta là hy vọng mình có bát sắt, có nhà, khi về già có tiền hưu đủ chi trả sinh hoạt, ngày tháng an nhàn sung sướng. Hai mươi năm đầu không cố gắng phấn đấu thì chỉ có thể vất vả quãng đời còn lại."
"Mau lấy giấy bút đưa đây."
"Làm gì?" Cố Yên không hiểu.
"Ta ghi xuống, mai gửi cho tòa soạn báo đăng bài, chắc chắn sẽ khích lệ nhiều người."
Cố Yên, "Thôi, không nói đùa với ngươi nữa," nàng vừa nói vừa đưa cho cô cốc trà trên bàn, "Uống nước đi, tối qua ăn thịt dê ngon quá, liệu bát cũng mặn."
"Không mặn không ra vị à, có mặn mới ngon." Hoàng Thu Oánh bỗng hạ giọng nói, "Không có bát sắt, thì tìm người có bát sắt cũng được, biết đâu còn được cái chén vàng."
Cố Yên hơi mỉm cười, "Ngươi lo xong chuyện lớn của mình đi đã rồi nghĩ đến chuyện người khác."
"Ta đang nói thật đấy."
"Ta nói cũng là thật," Cố Yên đe dọa nói, "Ngươi mà còn nhắc đến chuyện này nữa, ta sẽ dọn ra ngoài căn cứ ở, cả ngày lảm nhảm như bà già."
Hoàng Thu Oánh túm lấy cái gối bên cạnh ném sang, miệng đúng là độc thật!
Cố Yên ngủ cũng không ngon, cứ nhắm mắt lại là thấy cảnh Thẩm Du Thành đưa Quý Bạch Tình về được bà Giang tiếp đãi nồng hậu, cho đến khi tỉnh dậy vẫn còn tự giễu, biết rõ thực tế như thế mà còn để tâm, ngốc nghếch thật!
Cố Yên rời giường cũng không thấy Thẩm Du Thành, bà Giang nói hắn tối qua đã đi rồi, Cố Yên cùng Hoàng Thu Oánh cùng đi ăn sáng, sau đó tiện đường đến trung tâm điều động, thấy không có việc gì thì đạp xe thẳng đến căn cứ, tối qua cô nói với Hoàng Thu Oánh muốn chuyển đến căn cứ ở, cũng không phải là nói đùa, cô thật sự có ý muốn chuyển khỏi nhà bà Giang.
Cô đến thì thấy căn cứ vừa có hai xe đi, mấy công nhân thuê bốc vác vừa đi, hai công nhân mới thuê đang dọn dẹp rác, Hà Tiểu Sanh đang tính sổ, thấy Cố Yên đến thì rất vui.
"Béo tỷ, em mới gọi điện cho chị Trần bảo mang tiền tới, rồi tiện đường qua tìm chị nè, may sao chị đã đến."
"Thu tiền hàng?"
"Thu được hơn bảy ngàn."
"Tháng này cuối tháng tổng kết chi phí, tự báo lên ba mươi đồng tiền công đi."
Trước kia đi đưa tiền, đưa đơn, chạy vặt gì đều là ai rảnh thì làm, hiện giờ có Hà Tiểu Sanh, cô có xe máy, lại chăm chỉ, làm việc gì cũng rất nhanh chóng, mấy việc này Cố Yên đều nhìn rõ hết.
Cố Yên không phải là loại chủ hà tiện, cần phải trả cho nhân viên là phải trả.
"Dạ được, cảm ơn Cố tổng của em."
Cố Yên mỉm cười, "Gọi Cố phó tổng đi, không Trâu Sĩ Hồng nghe được nói ta giành chức của hắn."
"Ha ha."
Cười xong, Hà Tiểu Sanh mới nói, "Béo tỷ, vậy tiền này em đưa hay để dành?"
"Đưa đi, kêu chị Trần trả một phần cho anh Trâu, còn có trả một phần phí thiếu vật liệu sửa đường, kêu chị Trần với anh Trâu, Tiểu Tề bàn bạc xem sao."
"Vâng, vậy chị chờ em quay lại."
"Không sao đâu, ta ở đây mà, tối trước khi trời tối về là được, em mấy ngày không ra khỏi căn cứ rồi, tiện thể dạo thành phố đi, thiếu cái gì thì mua chút, đừng vội về."
"Dạ được!" Hà Tiểu Sanh tò mò hỏi Cố Yên, "Béo tỷ, bữa trước chị kêu anh Tùng chở đi đâu thế?"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận