Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 368: Chết được quang vinh (length: 8350)

"Ta nói, Long ca, ta nói!" Tài xế rú lên, "Là tại đường này tôi đã đổi hàng, tôi nghĩ... tôi nghĩ buổi tối bọn họ ở công trường chắc là không phát hiện được."
Long ca ánh mắt hơi giật, quay về phía sau hô: "Đưa đi!"
Quay sang Cố Yên nói: "Xin lỗi Cố lão bản, người này ta mang về dạy dỗ, chuyện hôm nay là tôi sai, tôi Bạch Vân Long thiếu cô một cái ân tình."
Bạch Vân Long này đúng là người biết co biết giãn.
Hắn xin lỗi rồi, Cố Yên cũng không có lý gì mà không bỏ qua, dù sao sau này còn hợp tác, hơn nữa trước đó Bạch Vân Long đối bọn họ cũng rất trượng nghĩa.
Cố Yên thản nhiên nói: "Nợ ân tình thì không đến mức, Long ca làm việc cẩn thận một chút, ta Cố Diễm Diễm cũng có nguyên tắc, cho nên vừa rồi lời ta nói có hơi khó nghe, anh đừng để bụng."
"Cố lão bản quả thực là nữ trung hào kiệt, tôi Bạch Vân Long khâm phục, không nói gì thêm, hôm nào tôi bày một bàn, cho người đến đón cô và Tề Thiên, đến lúc đó tôi sẽ rót rượu xin lỗi cô, anh em, chuyển hàng lên xe đi. Cố lão bản cứ yên tâm, sai tại tôi, ngày mai trước chín giờ sáng bảo đảm đưa hàng mới tới, từ nay về sau, hàng của tôi nếu mà lại kém nửa phần, đến lúc đó cô cứ tới tìm tôi!"
"Long ca quá lời rồi, chúng ta đều là làm ăn cả, sau này cơ hội hợp tác còn nhiều, quyết không thể vì một kẻ tiểu nhân mà không qua lại."
Bạch Vân Long muốn chính là câu nói này!
Người của Bạch Vân Long bắt đầu chất hàng lên xe, Cố Yên cũng cho công nhân của mình ra hỗ trợ.
Cố Yên thấy xe đã chất xong, chờ xe và người của Bạch Vân Long đi hết, nói chuyện với Lý Mậu một hồi, mới đứng dậy về.
Thật sự mà nói hôm nay cũng là nhờ có Lý Mậu, nếu không có hắn liều chết ngăn tên tài xế kia lại, nói không chừng hôm nay đã bị người ta hố rồi.
Bị người ta hố thì nàng không sợ, nàng sợ là không phát hiện hàng kém, dùng cho xây nhà, đến lúc đó nói gì cũng muộn.
Hơn nữa, chuyện này, nàng không có cách nào nhẫn nhịn, công ty xây dựng yêu cầu vật liệu còn nhiều, nếu như có người biết bọn họ dùng hàng kém, ai còn nguyện ý hợp tác với bọn họ?
Cho nên hôm nay vô luận như thế nào, nàng đều phải giải quyết chuyện này!
Dù là đắc tội Bạch Vân Long, nàng cũng không thể lùi bước!
Cố Yên vội vàng chạy đến bệnh viện, trước đến xem Thẩm Du Thành truyền nước, thấy dung dịch trong bình truyền gần hết liền định đi gọi y tá.
Hoàng Thu Oánh giữ nàng lại, "Không cần gọi y tá đâu, lát nữa tớ tự rút được."
Một lát sau, Thẩm Du Thành truyền xong, Hoàng Thu Oánh giúp hắn rút kim, ba người cùng nhau về nhà, tối nay Hoàng Thu Oánh ngủ ở nhà Cố Yên.
Đã gần mười một giờ, Hoàng Thu Oánh và Thẩm Du Thành chiều đều ngủ nên vẫn không mệt, Cố Yên giúp họ để trà hoa cúc kỷ tử ở trên bàn nhỏ trong sân, mình cầm quần áo đi tắm.
Thời tiết vẫn chưa đến hè nóng nực, nhiệt độ buổi tối cũng không cao, ngồi trong sân uống trà nói chuyện, gió nhẹ thổi, đặc biệt dễ chịu.
Cố Yên tắm xong ra, trà cũng vừa uống được nước thứ hai.
Thẩm Du Thành rót cho nàng một chén, "Ngồi xuống uống nước, nghỉ ngơi chút rồi đi ngủ đi, ở công trường thế nào rồi?"
"Có người cố ý buổi tối đến đưa hàng, lấy hàng kém đổi hàng tốt, ông chủ của bọn họ tới rồi, giúp chúng ta đổi hàng." Cố Yên cũng không nói nhiều, chuyện đã giải quyết rồi, nói nhiều Thẩm Du Thành lại thêm lo lắng.
"Sau này khuya thế này mà ra ngoài vẫn nên cẩn thận một chút," Hoàng Thu Oánh dặn dò, "Chúng ta không nên tiếp xúc với người không quen biết, giờ ở ngoài đường vẫn còn nhiều chuyện phức tạp lắm."
"Không sao, đây là trong thành phố, còn là tỉnh lỵ, ai kiếm chuyện cũng phải xem xét đây là chỗ nào, bình thường sẽ không có ai không biết điều như vậy đâu."
"Cũng đúng."
Thẩm Du Thành thấy Cố Yên uống trà tiếp lại rót cho nàng, hỏi Hoàng Thu Oánh, "Sư tỷ hôm nay em hỏi lãnh đạo ở viện về việc sắp xếp của chị, lãnh đạo nói còn đang nghiên cứu thảo luận, vậy chị nghĩ thế nào, có còn về huyện Phương Thành nữa không?"
Đây cũng là vấn đề mà Hoàng Thu Oánh vẫn luôn suy nghĩ, nàng nhấp một ngụm trà rồi nói: "Thật ra thì em muốn về, chúng ta gạt bỏ các yếu tố khác không nói thì ở huyện, xã và nông thôn rất cần bác sĩ, hiện giờ em cũng không còn xoắn xuýt có nên về không nữa, em đang xoắn xuýt về một chuyện khác."
"Chuyện gì?"
"Trưởng khoa Cận nói, có khả năng bên trên sẽ muốn em về bệnh viện huyện Phương Thành làm đại diện viện trưởng."
Hoàng Thu Oánh vừa nói, Thẩm Du Thành và Cố Yên đều kinh ngạc.
Cố Yên cười nói: "Hay đó nha, Tiểu Hoàng, tiền đồ đấy, chốc lát là lên lãnh đạo luôn."
Hoàng Thu Oánh thở dài một tiếng: "Mọi người cảm thấy em là cái loại có tài lãnh đạo đó sao?"
"Xí, kẻ không có năng lực lại có chức có quyền thì nhiều, chị lại không phải bù nhìn, có thể kém ai được?"
Hoàng Thu Oánh cười: "Mọi người còn có lòng tin với chị hơn cả chị nữa."
Thẩm Du Thành nói: "Thảo nào lãnh đạo nói bên trên đang nghiên cứu thảo luận." Anh không hiểu hỏi: "Sư tỷ, tại sao lại muốn chị làm viện trưởng?"
"Cái này có gì khó hiểu đâu," Cố Yên tiếp lời, "Ở Phương Thành huyện vừa mới thanh lọc xong một lượt, lãnh đạo cấp trên không nhân cơ hội này mà nhanh chóng sắp xếp nhân sự sao? Thu Oánh là từ bệnh viện tỉnh chuyển về, có năng lực, có nguyên tắc, lại còn ở bệnh viện huyện lâu như vậy, chỗ nào có vấn đề chị đều biết rõ, chắc chắn chị là lựa chọn tốt nhất rồi."
Trong lòng Hoàng Thu Oánh kinh ngạc, Cố Yên đoán thế mà lại chính xác như vậy, Cận Trạch đã nói như vậy đó!
"Không muốn thì từ chối đi." Thẩm Du Thành nói: "Chị ở Phương Thành, Diễm Diễm thì ba hôm hai bữa lại nhờ chị, nhân cơ hội này, hay là chị về đi."
"Này, Thẩm Du Thành anh đừng có nói thế." Cố Yên nói: "Tiểu Hoàng, em ủng hộ chị đi làm viện trưởng."
"Vì sao?"
"Đóng góp càng lớn chứ sao! Lỗ Tấn tiên sinh bỏ nghề y để đi viết văn, đó là vì ông ấy cảm thấy chữa bệnh cũng chỉ có thể cứu được mấy người, không thể lay động được nhiệt huyết của người dân trong nước, ý của em không phải là nói không cần làm bác sĩ nha, ý của em là làm bác sĩ một ngày điều trị mười hai mươi bệnh nhân là hết sức, nếu làm viện trưởng làm công tác quản lý thì không giống, quản lý bệnh viện thật tốt, bồi dưỡng bác sĩ ai cũng giống như chị thì ngày nào có biết bao nhiêu bệnh nhân được lợi? Thiển cận quá," Cố Yên uống trà cười hì hì nói, "Em thuần túy chỉ muốn mượn oai hùm một chút, hắc hắc."
Cố Yên có vẻ như đang hi hi ha ha nói đùa, thực tế thì từng lời nàng nói đều là đạo lý cả.
Đêm đã khuya, trà cũng nguội, ba người giải tán đi ngủ.
Hoàng Thu Oánh nằm trên giường trằn trọc mãi mới ngủ say được.
Thẩm Du Thành buổi trưa ngủ nên buổi tối tinh thần rất tốt, còn Cố Yên thì lại buồn ngủ không chịu nổi, nàng gối lên cánh tay không bị thương của Thẩm Du Thành, một chân duỗi lên gác lên đùi anh, rúc vào ngực anh, vừa nhắm mắt vừa nói: "Anh xem anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn xông vào đánh nhau, về phòng ngủ cho xong."
"Đội trưởng Quý bọn họ chỉ có sáu người, nếu anh không đi ra, anh chẳng thành rùa rụt cổ sao?"
"Rùa rụt cổ thì rùa rụt cổ, anh nếu bị chém chết, chẳng phải em thành quả phụ à?"
"Đàn ông sao có thể làm rùa rụt cổ?"
"Vậy có phải anh cũng có ý muốn để em làm quả phụ?"
"Nói không lại em rồi."
"Sau này gặp bất cứ chuyện gì đều phải lấy việc bảo toàn mạng sống mình làm đầu, ai cũng muốn sống vĩ đại, chết oanh liệt, vậy những người thân của người quang vinh đó thì làm thế nào?" Cố Yên nói rồi nhéo nhẹ eo Thẩm Du Thành một cái, "Nhớ chưa?"
"Tê," Thẩm Du Thành hít sâu một hơi, "Nhớ rồi nhớ rồi."
Thật sự thì, anh căn bản không muốn chết một cách vinh quang, nhưng mà lúc đó tình thế như vậy, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể xông ra đối đầu. Sau này nếu gặp lại tình huống đó, anh cũng không thể nào lùi bước, anh phải rèn luyện cho cơ thể mình cường tráng hơn để có thể đánh được nhiều người hơn!
- Bảo bối, chúc mừng năm mới, hôm nay xin đăng trước nhé!
Chúc mọi người năm mới dồi dào sức khỏe, bình an vui vẻ, tiền đồ như gấm!
A a đát Yêu mọi người nhiều Ngày mai sáng sớm lại đăng chương (Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận