Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 384: Áp chế trụ (length: 7737)

"Cung Tuấn đâu?"
"Khi nhà bọn họ gặp chuyện, Cung Tuấn đã bị đưa đi rồi, nghe nói là đi Hương Cảng."
"Khá có đầu óc đấy."
"Em trai Lư Tuyết Bình là cùng nhau đưa đi."
Ngụy Tiền gật đầu, lấy bật lửa đốt mấy trang giấy kia, nhìn ngọn lửa cháy bùng, hắn hỏi Quách Gia Hưng: "Lư Tuyết Bình và Cố Diễm Diễm có thù oán gì?"
"Không hỏi thăm được, những người quen Lư Tuyết Bình đều không biết Cố tổng, cũng chưa từng nghe nói tên nàng, Ngụy tổng, có khi nào giữa các nàng căn bản không có thù hận gì không?"
Ngọn lửa nuốt chửng những góc giấy cuối cùng, Ngụy Tiền nhìn đống tro tàn trong chậu, vuốt cằm, cô Ngô Lệ Mẫn này giấu kỹ thật!
Ngụy Tiền nhíu mày suy nghĩ, chợt nhớ tới chuyện Cố Yên nói gặp Ngô Lệ Mẫn ở bệnh viện, hắn cảm thấy với kiểu người như Cố Yên thì tuyệt đối không nói những lời vô nghĩa.
"Gia Hưng."
"Ngụy tổng."
"Đến đơn vị của Ngô Lệ Mẫn, rồi tìm người dò hỏi xem, phải tìm người hiểu rõ nàng, sau đó cho người theo sát nàng, nếu nàng đi bệnh viện, xem xem khám khoa gì."
"Ngụy tổng, nếu ngài thấy cô Ngô không ổn, vậy thôi đi, " Quách Gia Hưng đề nghị, "Sao phải phí công tốn sức như vậy?"
"Nàng không cần tiền, không cần danh, ngươi cảm thấy nàng chỉ vì ta mà đến? Yêu ta?"
Quách Gia Hưng nhìn trán hói của Ngụy Tiền, muốn cười nhưng không dám, từ "yêu" này, từ miệng người trẻ tuổi nói ra thì thôi, nhưng từ miệng Ngụy tổng của họ nói ra sao mà thấy kỳ vậy?
"Được rồi, muốn cười cứ cười đi."
"Không phải, Ngụy tổng, tôi không có ý đó, " Quách Gia Hưng nghiêm mặt nói, "Hội chợ dệt phía Nam hôm nay thúc giục chúng ta, Ngụy tổng, ngài có đi không? Nếu đi, chậm nhất sáng mai phải khởi hành."
Ngụy Tiền vỗ đầu một cái, "Đi, giờ đi luôn."
"Bây giờ?"
"Lái xe đến mười một mười hai giờ thì tìm chỗ ở lại, sáng mai xuất phát tiếp."
"Tôi đi sắp xếp ngay."
"Nói với nhân viên phục vụ một tiếng, nếu Ngô Lệ Mẫn đến thì nói với nàng là ta có việc gấp phải đi."
"Vâng."
Ngụy Tiền cười lạnh, muốn tính toán, mưu trí, khôn ngoan với hắn sao, vậy thì cứ chờ đấy.
Đúng vậy, chờ xem, Ngụy Tiền vạn lần không ngờ rằng, một lát nữa hắn sẽ có một "Đại kinh hỉ" đang chờ hắn!
Ngô Lệ Mẫn vạn lần không ngờ rằng, sau khi tắm rửa sạch sẽ thơm tho, mặc áo ngủ gợi cảm, hứng khởi chạy tới khách sạn Nam Giao, thì nhân viên phục vụ lại nói với nàng, Ngụy Tiền có việc nên đã đi rồi!
Ngô Lệ Mẫn tức muốn chết, nhưng cũng chẳng làm gì được, đành bất đắc dĩ trở về nơi ở của mình.
Chỗ ở của nàng vẫn là do Cung Tuấn tìm cho, vốn là ký túc xá đơn thân của một đơn vị, sau này đơn vị giải tán, ký túc xá bị thu lại, về quản lý đường phố, mỗi tháng thu ba mươi đồng tiền thuê nhà, điều kiện cũng không tệ.
Bên trong rất rộng, Ngô Lệ Mẫn sửa sang một chút, là có thể nấu cơm, tắm rửa, ở một mình cũng rất thoải mái, chỉ là tiền thuê nhà giờ phải tự nàng trả.
Lúc trước Cung Tuấn rỉ ra chút ít là nàng xài không hết, giờ tiền nhà lại phải tự lo... nghĩ đến đây, nàng vô cùng hối hận vì đã không nhận mấy tờ tiền trong tay Ngụy Tiền.
Vừa đến trước cửa, Ngô Lệ Mẫn đang định tra chìa khóa mở cửa, thì đột nhiên từ bên cạnh có một bóng người lao tới, mang theo mùi hôi thối, Ngô Lệ Mẫn giật bắn mình, định hét lên, nhưng nhờ ánh đèn bên cạnh, lúc nhìn rõ người đến, nàng kinh ngạc, "Tuyết Bình!"
"Suỵt!" Lư Tuyết Bình bịt miệng nàng lại, thấp giọng, "Mau mở cửa!"
Ngô Lệ Mẫn "ừ" một tiếng, nhìn hai bên, rồi mở cửa phòng.
Cửa phòng vừa mở, Lư Tuyết Bình liền xông vào, Ngô Lệ Mẫn cũng vào theo, bật đèn lên vừa nhìn, liền... không nhịn được cười, Lư Tuyết Bình bộ dạng chật vật, đâu còn dáng vẻ thiên kim tiểu thư trước kia nữa.
"Làm cho ta chút gì ăn đi, ta đói." Lư Tuyết Bình nói rồi cởi dép lê trèo lên giường Ngô Lệ Mẫn.
Ngô Lệ Mẫn nhìn mái tóc tổ quạ, bộ quần áo đã có mùi chua của Lư Tuyết Bình, không vui nói: "Sao ngươi ra nông nỗi này?"
Lư Tuyết Bình tính tình xấu vẫn không thay đổi: "Hỏi nhiều làm gì, đi nấu cơm cho ta!"
Ngô Lệ Mẫn đứng bên bàn nấu cơm, đá sọt trứng vào góc, nói: "Ta nấu cho ngươi bát mì được không, chỉ có cái này."
"Mau lên!" Lư Tuyết Bình tức giận nói.
Ngô Lệ Mẫn vặn bếp dầu đun nước nấu mì cho Lư Tuyết Bình, đến cái xoong cũng không có.
Nàng vừa nấu cơm, vừa nghe Lư Tuyết Bình cằn nhằn: "Ngươi tìm cho ta cái việc gì thế, công việc đó ta không làm, ngươi mau kiếm cho ta một cái khác, tốt nhất là bao ăn ở."
Ngô Lệ Mẫn nén giận nói: "Ta cũng có tài cán gì đâu, may ra chỉ giúp ngươi tìm được việc phục vụ bàn thôi, sao ngươi lại không làm?"
Nàng còn không biết chuyện Lư Tuyết Bình bị đuổi việc.
"Không muốn làm là không làm, sao ngươi nói không có năng lực, ngươi không phải quen được đại gia sao, ngươi đi tìm hắn đi."
Ngô Lệ Mẫn không lên tiếng.
Lư Tuyết Bình vẫn nghĩ mình là thiên kim tiểu thư ngày nào, thấy Ngô Lệ Mẫn không nói gì, tức giận quát: "Ta đang nói chuyện với ngươi đó, ngươi không nghe thấy sao?"
"Ngươi cứ vậy mà ăn, lúc trước công việc ở Hoàng Gia Hoa Viên cũng bao ăn ở đấy thôi, sao ngươi không làm? Nếu là quá mệt mỏi, ta sẽ tìm người nói giúp, đổi cho ngươi vị trí."
"Đều tại con tiện nhân Cố Diễm Diễm, ta chẳng phải sơ ý hất nước vào nó sao, con tiện nhân đấy lại muốn kiện nhà hàng, vậy ta còn làm ăn gì nữa?"
"Ngươi hắt nước vào nó làm gì?" Ngô Lệ Mẫn vội la lên: "Ta đã nói với ngươi rồi sao, chuyện gì cũng phải nhẫn nhịn một chút."
"Ta cố ý đấy, ai bảo nó không kết phường với ta, nó mà sớm kết phường với ta, thì ta đã sớm có cửa làm ăn quần áo, thì ta có phải rơi vào cái cảnh này không? Ngươi mau đi tìm đại gia của ngươi tìm việc cho ta đi, không thì ta sẽ kể hết chuyện của ngươi và Cung Tuấn cho hắn biết đấy."
Ngô Lệ Mẫn nhìn bọt nước sôi sùng sục trong nồi, hận không thể kéo Lư Tuyết Bình tới dìm thẳng vào nồi, nếu không phải Lư Tuyết Bình nắm được điểm yếu của nàng, nàng có đi kiếm việc cho nó sao? Nàng đã sớm mặc kệ!
Nghĩ đi nghĩ lại, Ngô Lệ Mẫn quay người lấy trong sọt ra hai quả trứng gà, đang định đập vào nồi thì bị Lư Tuyết Bình gọi lại.
"Ta không ăn trứng chần nước sôi, ngươi rán cho ta, rán hai mặt, ta không ăn trứng ốp la!"
Nghe giọng điệu của Lư Tuyết Bình, Ngô Lệ Mẫn hận không thể ném thẳng trứng gà vào mặt nàng, nhưng nghĩ đến kế hoạch sau đó, nàng lại nén xuống, nói: "Trong bình có nước nóng, ngươi xuống dưới tắm rửa đi, ta đi lấy quần áo cho."
"Ăn xong rồi ta mới tắm, lát nữa ngươi đem chậu tắm đặt vào phòng, ta tắm trong phòng."
"Tắm trong phòng sẽ tràn cả nước ra ngoài."
"Ta bảo tắm trong phòng mà ngươi không nghe à!"
Ngô Lệ Mẫn không nói gì nữa, múc mì ra, cho thêm chút dầu, rắc chút rau hẹ, còn chưa kịp gọi Lư Tuyết Bình ăn, thì Lư Tuyết Bình đã từ trên giường lạch bạch chạy tới, kéo ghế ngồi xuống, ném cho một câu "Trứng gà nhanh rán lên", cũng chẳng sợ bỏng, cầm đũa gắp một miếng lớn.
- Các bạn thân mến, hai chương rồi nha, ngày mai lại đăng tiếp.
Cố lên nhé!
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận