Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 134: Cố Diễm Diễm đầu óc có phải hay không hư mất (length: 7370)

Cố Yên nghe được là ai thanh âm, nàng lập tức từ trên xe nhảy xuống, cũng không để ý tới chân cẳng run lên, nói với Thẩm Du Thành, "Cô gái kia ta hình như quen, ta qua xem một chút."
Nàng nghe như là giọng của Hà Tiểu Sanh, bất kể có phải hay không, gặp chuyện như vậy thì phải xen vào.
"Đi, ta cùng ngươi đi." Thẩm Du Thành liền chống xe đạp, hai người cùng nhau chạy về phía hướng phát ra tiếng.
Từ xa đã thấy hai nam sinh đang giằng co với một cô gái tóc ngắn, Cố Yên thấy vậy trong lòng chùng xuống, thầm nghĩ, sợ thật là Hà Tiểu Sanh.
Cố Yên vội chạy nhanh mấy bước, lúc này nhìn rõ, đúng là Hà Tiểu Sanh, "Làm gì vậy!"
Cố Yên quát hai tên con trai rồi chạy đến.
Một trong hai tên con trai nói với Cố Yên, "Đừng có xen vào chuyện bao đồng, không liên quan đến cô!"
"Cái gì mà không liên quan," Cố Yên hếch cằm đi lên hai bước, đẩy hắn ra, "Biến!"
"Ối chà, cũng ghê đấy chứ!" Tên bị đẩy ra cười nham nhở, "Ta vừa còn thấy thiếu một em."
"Im miệng!" Thẩm Du Thành từ trong bóng tối bước ra, mặt lộ vẻ giận dữ, "Ăn nói cho sạch sẽ vào!"
Hai tên con trai khi thấy Cố Yên thì không mấy để ý, nhưng khi thấy Thẩm Du Thành to con đi tới, liền túm lấy Hà Tiểu Sanh chạy về phía sau bọn chúng.
Vừa chạy bọn chúng vừa kêu, "Đi thôi, đen đủi quá TM"
"Cố lão bản!" Hà Tiểu Sanh ra sức kêu lên.
Cố Yên đương nhiên đuổi theo không bỏ, Thẩm Du Thành còn nhanh hơn nàng nhiều, một bước xông lên chặn tên đang giữ Hà Tiểu Sanh lại.
Thẩm Du Thành tóm ngay cổ áo tên kia, "Không muốn ăn đòn thì buông người ra rồi biến!"
Thẩm Du Thành cao lớn hơn tên kia nửa cái đầu, bị khí thế của Thẩm Du Thành áp bức, tên kia lập tức buông Hà Tiểu Sanh ra, mắng đồng bọn, "TM đen quá, đi thôi!"
Hai tên con trai nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Hà Tiểu Sanh khoanh tay, ngồi xổm xuống bên đường, khóc thút thít.
"Hà Tiểu Sanh sao vậy, không phải cô giỏi lắm sao?" Cố Yên ngồi xổm bên cạnh nói, lại ngửi thấy mùi rượu từ người nàng, "Cô uống rượu?"
Hà Tiểu Sanh nhanh chóng ngẩng đầu lên, sụt sịt nói, "Cô đi đi, đừng quan tâm tới tôi."
Cố Yên cười lạnh đáp trả, "Cô có bản lĩnh đừng có kêu cứu."
Hà Tiểu Sanh không nói gì, đứng lên rồi bỏ đi.
"Cô đi đâu đấy?" Cố Yên nắm lấy nàng.
"Tôi không cần cô quan tâm!"
Thẩm Du Thành nhíu mày nói, "Diễm Diễm, hay là mình đưa nàng về nhà đi, muộn thế này ở ngoài không an toàn."
Diễm Diễm cái tên này, Cố Yên nghĩ thầm, sao nghe cứ thấy thân thiết thế nhỉ?
Nếu không phải nể mặt Hà Tiểu Xuyên, Cố Yên chẳng thèm để ý đến Hà Tiểu Sanh làm gì.
"Nhà cô ở đâu? Chúng tôi đưa cô về."
Hà Tiểu Sanh quay mặt nhìn hướng khác, "Tôi không về!"
Cố Yên hết kiên nhẫn, "Đại tiểu thư, cô không về, chúng tôi còn phải đi, chúng tôi đi làm cả ngày mệt muốn chết, hầu cô không nổi đâu!"
"Ai cần các người hầu!"
Cố Yên thực muốn tát nàng một cái, "Cô nghĩ mình là ai chứ, nếu không phải Hà Tiểu Xuyên..."
Thẩm Du Thành kéo tay Cố Yên, bình tĩnh nói với Hà Tiểu Sanh, "Chúng tôi không thể không quan tâm đến cô, dù là người lạ thấy vậy, chúng tôi cũng sẽ quản, nhà cô ở đâu, chúng tôi đưa cô về, lo ổn thỏa cho cô rồi chúng tôi cũng về."
"Tôi đã bảo là tôi không về!" Hà Tiểu Sanh gấp gáp, "Cô đừng nói với Hà Tiểu Xuyên, tôi chết cũng không liên quan gì đến các người!"
"Hà Tiểu Sanh!" Cố Yên bực mình, giận dữ nói, "Cô nói như thế còn ra thể thống gì không, nếu cô không muốn về nhà thì về cùng tôi."
Hà Tiểu Sanh im lặng, ánh mắt quật cường nhìn chằm chằm nơi khác.
Cố Yên không nói nữa, trực tiếp kéo tay Hà Tiểu Sanh đi về phía trước, Hà Tiểu Sanh giãy hai lần không thoát, cũng không giãy nữa.
Cố Yên vừa kéo Hà Tiểu Sanh đi trên đường, vừa nghĩ, số cô rốt cuộc là số gì thế này, ngồi xe đạp thì ê mông, không ngồi xe đạp thì ê tay!
Kéo Hà Tiểu Sanh về đến nhà, trời đã khuya, bà Giang đã ngủ, Thẩm Du Thành vào nói chuyện với bà một lát rồi ra, còn Cố Yên thì lo thu xếp cho Hà Tiểu Sanh.
Cố Yên kiếm cớ ra ngoài nấu nước, thực tế là đi tìm Thẩm Du Thành, Thẩm Du Thành đang đứng cạnh vòi nước chuẩn bị rửa mặt, thấy Cố Yên ra, hỏi, "Sao rồi?"
"Chẳng ra sao cả, đứa bé đó quật cường lắm," Cố Yên nhỏ giọng nói, "Tôi muốn dùng điện thoại của bà Giang gọi điện."
"Ta dẫn ngươi đi." Thẩm Du Thành dẫn Cố Yên vào trong nhà, hắn vừa đi vừa nói, "Hôm nay đã ăn chực của ngươi một bữa, hôm nào ta mời ngươi lại."
"Ăn cơm thì được," Cố Yên thở hắt ra, "Chỉ là lúc ăn đừng nhắc đến bệnh tật, sợ chết khiếp."
Một mâm thức ăn ngon lành, ăn cũng không thấy ngon.
Xã hội phát triển, ung thư với các loại bệnh nan y khác càng ngày càng nhiều, hù dọa có thể làm người ta khiếp vía.
Thẩm Du Thành rất oan ức, "Có phải ta muốn nói đâu."
Được rồi, được rồi, "Chuyện này ngươi định xử lý thế nào?"
Cố Yên chỉ chuyện công ty dược.
Thẩm Du Thành hỏi ngược lại Cố Yên, "Nếu như đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào?"
Cố Yên nhún vai, "Có phải là hội nghị của ta đâu, ta thích làm sao thì làm vậy thôi."
Muốn làm sao thì làm vậy?
Thẩm Du Thành hơi nheo mắt, lại không phải hội nghị của hắn, hắn hỗ trợ cũng được.
Cố Yên gọi điện cho Hà Tiểu Xuyên: Tiểu Sanh đang ở chỗ tôi, đừng lo, mai tôi đến cơ sở, Cố Diễm Diễm.
Gọi tính cước theo chữ, càng ít chữ càng tốn ít tiền.
Cố Yên gọi điện thoại xong thì ra ngoài, Thẩm Du Thành cũng cùng nàng ra sân, nói, "Sau này buổi tối ngươi về sớm chút, nếu không có việc gì gấp thì để đến ngày mai làm."
Cố Yên hơi bực bội, tự dưng nói thế làm gì?
Thẩm Du Thành nói tiếp, "Đêm hôm khuya khoắt không an toàn, giống như hôm nay vậy, rất nguy hiểm."
Cố Yên kéo khóe miệng, nhắc với nàng chuyện an toàn làm gì, haha, "Ngươi xem nếu như ta với ngươi đi ra ngoài, gặp phải bọn cướp sắc, ngươi nghĩ sẽ cướp ngươi hay sẽ cướp ta?"
Thẩm Du Thành. Đầu óc Cố Diễm Diễm có phải bị làm sao không, nàng tốt xấu cũng là con gái, cướp hắn một nam nhi là sao chứ?
Cố Yên ở ngoài đun nước, xách nước nóng về nhà, Hà Tiểu Sanh đang cuộn tròn trong chăn của nàng như một quả bóng.
Cố Yên nói, "Hà Tiểu Sanh, cô nóng chân thì cứ ngủ tiếp."
Hà Tiểu Sanh đột nhiên vén chăn lên ngồi dậy, trợn mắt nhìn Cố Yên, "Cô gọi điện cho Hà Tiểu Xuyên phải không?"
"Không có."
"Cô thề đi!"
Cố Yên cười lạnh, "Ta với cô mà cần thề thốt à, cô đừng quên cô đang ở đâu!"
Hà Tiểu Sanh hừ một tiếng, "Đừng tưởng ta mang ơn cô!"
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận