Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 95: Tiêm sự kiện (length: 7668)

Cố Yên soi mình vào gương, trong gương, tóc cô bù xù, sắc mặt tái nhợt như quỷ, khó khăn lắm mới có thể nhìn rõ được chính mình.
Bên ngoài trời có hơi lạnh, Cố Yên mặc thêm hai lớp áo khoác mỏng vẫn thấy lạnh, nghĩ ngợi một chút liền mặc chiếc áo len Vương Á Cầm mới đan cho vào.
Cô ra ngoài nhóm bếp, cắt hai lát gừng, cho đường đỏ vào nồi đun, cố gắng đi rửa mặt, rồi lại giặt quần áo cho Giang nãi nãi và mình, quay về rót một nửa tách trà gừng đường đỏ uống, cô nghĩ uống xong chắc sẽ ra mồ hôi thì sẽ khỏi, ai ngờ uống xong cổ họng lại đau rát, cô đắp chăn nằm trên giường cả nửa ngày, mà người chẳng thấy ra giọt mồ hôi nào.
Cố Yên nằm không nổi nữa, liền ngồi dậy chải tóc, rồi sửa soạn đi ra cửa, cô định đến bệnh viện khám lấy thuốc, rồi sẽ qua chỗ làm.
Khó chịu cũng phải đi làm, thiên tuyển người làm thuê nào thoát được số phận chứ!
Xe đạp của Hoàng Thu Oánh dựng ở dưới hiên nhà bà lão, nhưng Cố Yên không đi xe, cô đi xe mà thấy sợ rồi, cô định đi bộ xem có ra mồ hôi được không, biết đâu ra mồ hôi thì sẽ đỡ.
Nhưng cả đoạn đường đến bệnh viện, cô không những không ra được mồ hôi, mà bước chân càng lúc càng nặng nề, cả người cảm giác càng ngày càng lạnh. Vào khoa cấp cứu, Cố Yên liếc vào phòng làm việc, Cố Giang Hà vừa hay đến làm, thấy không có bệnh nhân, cô liền ngồi vào.
Cố Giang Hà nhìn cô một cái, hỏi, “Đăng ký chưa?”
Cố Yên thấy sao mà người này vô cảm thế, chị mình đến khám còn phải đăng ký à, đi cửa sau không được sao?
Thấy Cố Giang Hà không hề có ý định thay đổi, Cố Yên đành đứng lên, “Chưa đăng ký, ta đi đăng ký đã.”
Cố Giang Hà nghe tiếng nói, vội ngước nhìn, “Tỷ!”
Cố Yên hóa ra là làm em trai không nhận ra chị ruột.
Thật ra cũng không trách Cố Giang Hà được, lần cuối Cố Giang Hà gặp Cố Yên là lúc khai trương quán bánh sủi cảo, khi ấy Cố Yên nặng gần bảy mươi cân, ấn tượng của Cố Giang Hà về chị mình vẫn là “đầy đặn”.
Hơn nữa tóc chị hắn trước đây luôn buộc, giờ tóc xõa ra như vậy, mặt lại gầy đi trông thấy, cổ còn quấn khăn che cằm, hắn sao mà nghĩ ra người này chính là chị mình chứ!
Chỉ là nhìn kỹ lại, nàng cũng rất giống chị cả của họ.
Thời gian này, Cố Yên cả ngày chạy đôn chạy đáo, bận đến mệt mỏi rã rời, tuy không cân, nhưng nhìn quần áo cũng thấy gầy đi không ít. Áo len Vương Á Cầm đan cho cô trước đó còn phải sửa lại, hôm nay mặc vào còn thấy hơi rộng.
Cố Yên toàn thân phát lạnh, run rẩy, kéo khăn quàng cổ lên, nói, “Ta có cần đăng ký không?”
Cố Giang Hà có chút ngượng ngùng, còn đăng ký cái gì nữa?
“Sao ngươi thế này?”
“Có lẽ là sốt.”
Cố Giang Hà lấy nhiệt kế cho Cố Yên, “Ngươi kẹp thử xem, sao lại ra nông nỗi này?”
“Tối qua tắm, chắc là bị lạnh.” Cố Yên nói rồi run run kẹp nhiệt kế vào nách.
“Trời lạnh, sau này tắm phải đến nhà tắm, còn chỗ nào khó chịu không?”
Cố Yên chậm rãi nói, “Nghẹt mũi, đau họng.”
Cố Giang Hà cầm đèn pin soi họng cô, “Há miệng. A.” Soi qua loa một lượt hắn nói, “Amidan có chút viêm nhiễm,” hắn vừa nói vừa đeo ống nghe lên tai để khám cho Cố Yên, nghe một hồi liền nói, “Không sao đâu, tiêm một mũi hạ sốt, uống thuốc là được.”
“Tiêm truyền dịch đi.”
Cố Giang Hà lườm nàng, “Truyền dịch làm gì?”
“Cho nhanh khỏi, chiều ta còn có việc.”
“Công việc thì làm không hết đâu, bị cảm thì cứ nghỉ ngơi đi, ngươi có nhất thiết phải tiêm nhiều thế không.”
“Công việc cũng có việc này việc kia chứ.”
Cố Giang Hà, “Rốt cuộc gần đây ngươi bận cái gì vậy?”
Một hai câu cũng không nói rõ được, Cố Yên qua loa đáp, “Không bận gì hết.”
“Được rồi, đưa nhiệt kế cho ta.”
Cố Yên lấy nhiệt kế đưa cho Cố Giang Hà, “Bao nhiêu độ?”
Cố Giang Hà nhìn thoáng qua rồi vẩy nhiệt kế, “37,8 độ, tiêm mũi hạ sốt thôi, không cần phải truyền.” Hắn vừa nói vừa cầm bút ghi toa thuốc chích và thuốc viên.
“Đổi thành truyền dịch đi.” Cố Yên ghé vào nói.
“Ngươi không cần truyền dịch!” Cố Giang Hà nói rồi đứng lên, “Ngươi đợi ta đi lấy thuốc cho.”
Cố Yên thật sự muốn truyền dịch mà!
Cố Giang Hà rất nhanh mang thuốc tiêm và thuốc uống trở về, dẫn Cố Yên đến thẳng phòng tiêm, tám trăm năm rồi không tiêm mông, Cố Yên rất sợ, càng đi vào trong, cô càng thấy mình run dữ dội.
Khi cởi quần chuẩn bị tiêm, y tá cố làm cô thả lỏng, nói cơ bắp của cô căng cứng quá, tiêm cũng bằng thừa.
Ở bên ngoài chờ Cố Giang Hà bỗng nhiên hiểu ra, tỷ mình đòi truyền dịch chứ không chịu tiêm, rất có thể là vì sợ hãi.
“Này, này” Y tá ở trong kêu lên, “Còn chưa tiêm đâu, ngươi chạy cái gì vậy!”
Cố Yên thật hết chịu nổi rồi, vén rèm trừng Cố Giang Hà một cách bá đạo, “Ta không tiêm, ta về uống thuốc, đốt chết ta tính!”
Cố Giang Hà: …
Thẩm Du Thành vừa đi hội chẩn ở phòng cấp cứu ra, vừa bước ra cửa liền nghe tiếng kêu gào của một người phụ nữ quen thuộc, anh hướng phía tiếng nói, có chút nhíu mày, mới mấy ngày không gặp, Cố Diễm Diễm sao lại tiều tụy thế này.
Cố Giang Hà cau mày nói, “Có một mũi tiêm thôi mà, có gì đáng sợ chứ?”
“Ta không sợ, ta không muốn tiêm!” Cố Yên đưa tay về phía Cố Giang Hà, “Đưa thuốc cho ta!”
Không biết tại sao, nhìn tỷ mình thế này, Cố Giang Hà lại rất buồn cười, “Hay là muốn truyền dịch?”
“Khục,” Thẩm Du Thành hắng giọng, “Sao lại còn muốn truyền dịch nữa?”
“Thẩm chủ nhiệm,” Cố Giang Hà cười chào hỏi, “Tỷ tôi chỉ bị cảm sốt vặt, tiêm một mũi hạ sốt uống thuốc là khỏi thôi mà.”
Cố Yên nhìn Thẩm Du Thành không biết từ đâu xuất hiện, có ý muốn bỏ chạy ngay lập tức. Cô hối hận đến bệnh viện rồi, đi phòng khám nhỏ đăng ký truyền dịch có phải tốt hơn không?
“Ha ha,” Cố Yên cười gượng một tiếng, tự biện minh, “Ta thấy có sốt đâu, không cần tiêm hạ sốt, cũng không cần truyền dịch, uống thuốc là khỏi thôi mà. Giang Hà, mau đưa thuốc cho ta, ta còn có việc phải đi.”
Không kịp đề phòng, một bàn tay to đặt lên trán Cố Yên, tay Thẩm Du Thành mát lạnh, đặt lên trán cô thực thoải mái! Cố Yên ngơ ngác nhìn Thẩm Du Thành, tay hắn nhanh chóng buông xuống, “Thế này gọi là không sốt? Bác sĩ Cố, gọi y tá trưởng Trình tới đây, chị ấy tiêm không đau đâu.”
“Không cần, không cần, ta tiêm, ta đi tiêm ngay!” Câu nói này Cố Yên gần như phải nghiến răng mới thốt ra được.
Đã xấu mặt trước mặt Thẩm Du Thành rồi, lại còn phải mất mặt trước cả khoa cấp cứu nữa sao?
Thế là...
“Ngươi thả lỏng một chút đi, không đau đâu!”
“Chân ngươi không thể gồng cứng như thế!”
“Không được, vẫn còn cứng lắm, ngươi tự sờ bắp cơ của mình đi, cứng vậy đó!”
“Như thế này không tiêm được đâu, thả lỏng, thả lỏng đi…”
Cố Giang Hà và Thẩm Du Thành đứng bên ngoài phòng tiêm, nghe tiếng y tá nói chuyện, người xem ta, ta xem ngươi, ai nấy đều xấu hổ.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận