Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 527: Ý khó bình (length: 7727)

Từ trong nhà Cố Giang Hà đi ra, Cố Yên ở bên ngoài suy nghĩ một chút, xem thời gian rồi lái xe đi viện bảo vệ sức khỏe phụ nữ và trẻ em.
Lần trước tới đây là lúc Diệp Hoa nằm viện, thời gian trôi nhanh thật, khi đó còn là tháng tám năm trước, thoáng một cái, gần một năm đã sắp qua.
Cố Yên nhìn vào bảng đăng ký khám bệnh ở phòng khám phía dưới, không thấy tên Quý Bạch Tình, phải nghe ngóng ở phòng bệnh mới biết, sau khi Quý Bạch Tình chuyển đến viện phụ nữ và trẻ em thì vẫn chỉ là bác sĩ nội trú, còn chưa được sắp xếp ngồi khám.
Quý Bạch Tình thấy Cố Yên xuất hiện trước mặt, trong ánh mắt ủ rũ thoáng qua một tia kinh ngạc, sau đó phản ứng lại rồi dẫn Cố Yên đến chỗ khuất.
"Diễm Diễm tỷ, sao chị lại tới? Uyên Uyên có khỏe không?"
Khi Cố Yên ở cữ, Quý Bạch Tình đã đến thăm nàng, lúc đó tinh thần nàng phấn chấn, nụ cười rạng rỡ, giờ mới mấy tháng không gặp, cả người nàng tỏa ra vẻ ủ rũ, không khác gì Cố Giang Hà.
"Nó rất khỏe, ăn được ngủ được, lớn phổng phao."
"Vậy thì tốt." Quý Bạch Tình nuốt nước bọt, cuối cùng không hỏi Cố Giang Hà hiện tại như thế nào.
Cố Yên hỏi, "Nếu không phải Giai Di lỡ miệng nói với ta, có phải hai người định cứ như vậy cho xong chuyện không?"
Quý Bạch Tình cúi đầu, "Diễm Diễm tỷ, em..." Cổ họng cô nghẹn ngào, "Mẹ em nói nếu em mà ở bên Giang Hà thì coi như không có đứa con gái này, em thật không biết phải làm gì."
"Anh trai em biết chưa, anh ấy nói sao?" Theo những gì Cố Yên biết, Quý Bạch Lương hẳn không phải người xem trọng xuất thân.
Quý Bạch Tình cười khổ, "Vì chuyện của em mà anh em với mẹ đã cãi nhau cả tháng nay không về nhà."
Nghĩ đến những lời mẹ cô đã nói, Quý Bạch Tình không nhịn được siết chặt hai tay. Quý Bạch Lương vì chuyện của cô mà không về nhà, mẹ cô gần như mỗi ngày đều lôi chuyện này ra nói, bà luôn nói "Đều tại mày cả, nhà ta yên ấm sắp tan nát, sao mày không nghe lời thế hả?".
Cô không hiểu, Cố Giang Hà có gì không tốt chứ?
Hắn luôn nỗ lực vươn lên, tính tình thẳng thắn, thiện lương nhưng có nguyên tắc.
Mẹ cô nói hắn cả người đều quê mùa, không có một chút khí độ của con nhà giàu.
Khí độ? Khí độ là cái gì? Một số con nhà giàu dựa vào gia đình, cả ngày mắt để trên trán, đó là khí độ sao?
"Bạch Tình, Giang Hà nguyện ý vì hai người tranh thủ thêm lần nữa, nếu em đồng ý, chị sẽ dẫn hắn đến nhà em một chuyến." Cố Yên nói giọng nhẹ nhàng, "Chúng ta không quan tâm kết quả thế nào, cứ thử một lần, thử rồi sẽ không phải hối tiếc, em nói có phải không?"
Quý Bạch Tình nuốt nước bọt, "Mẹ em...mẹ em có thể sẽ nói chuyện rất khó nghe."
"Không sao, nếu chúng ta không có chuẩn bị trước thì sẽ không đi, biết đâu chừng nói chuyện một hồi mẹ em sẽ thay đổi cách nhìn về Giang Hà thì sao."
Quý Bạch Tình không nhịn được sống mũi cay cay, "Diễm Diễm tỷ..." cô vừa gọi vừa khóc.
"Đừng khóc, không sao cả, Bạch Tình, chúng ta mọi chuyện cứ nghĩ theo hướng tốt đẹp, nếu thật không thành thì chúng ta vẫn phải sống tốt, có phải không."
Quý Bạch Tình hít hít mũi, "Diễm Diễm tỷ, thật ra mẹ em cũng không phải là người quá coi trọng tiền bạc, bà chỉ là...không có ấn tượng tốt với người nhà quê, cho nên..."
"Vậy ba em ý kiến thế nào?"
"Ba em rất ít khi can thiệp vào chuyện trong nhà." Quý Bạch Tình cũng không tiện nói cha cô ở nhà không có địa vị gì.
Cố Yên đã hiểu, trước tiên cô làm công tác tư tưởng cho Quý Bạch Tình, rồi đến lượt Cố Giang Hà, sau đó mới chuẩn bị đến nhà họ Quý, dù mẹ Quý có thành kiến đến đâu, cô cũng phải thử một lần, vẫn là câu nói đó, chưa từng thử qua mới hối tiếc.
Cố Yên về đến nhà thì đã giữa trưa, Cố Yên kể chuyện nhà họ Quý cho bà Giang nghe, hỏi bà có biết gì về nhà họ Quý không.
Bà Giang nói bà chỉ biết rằng thế hệ trước của nhà họ Quý đều làm công tác lịch sử văn hóa, ở thời kỳ đó bị hại rất nặng, hình như có hai người già vì chuyện đó mà qua đời, còn nguyên nhân cụ thể là gì, vì không thân thiết với nhà họ Quý nên bà cũng không rõ.
Bà Giang nghe nói nhà họ Quý không đồng ý chuyện của Bạch Tình và Cố Giang Hà, bà liền nói nhất định phải đi cùng, dù sao nhà họ Quý cũng phải nể mặt bà, không đến mức đuổi họ ra cửa ngay.
Cố Yên không dám để bà lão phải chịu ấm ức, chỉ nói là mình sẽ đi dò đường trước, nếu thật sự không được, cô sẽ mời bà lão ra mặt giúp đỡ.
Khi Cố Giang Hà biết Cố Yên đi tìm Quý Bạch Tình nói chuyện của cô, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là mừng rỡ mà là sợ hãi, hắn sợ tiếp xúc với mẹ Quý Bạch Tình, hắn nói lần đầu tiên gặp hắn, bà đã có cảm giác hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn rồi.
Cố Yên rất lạ, rốt cuộc là thâm cừu đại hận đến mức nào mà khiến mẹ Quý lại căm hận "người nhà quê" đến thế!
Nhưng cuối cùng Cố Giang Hà vẫn đi cùng Cố Yên đến nhà họ Quý, như Cố Yên nói, dù sao kết quả xấu nhất cũng chỉ là chia tay, sao không cố gắng một lần?
Cố Yên cân nhắc hồi lâu, chuẩn bị một hộp tổ yến, hai chai Mao Đài, một hộp trà lá, một cân a giao. Những thứ này nhìn thì bình thường, nhưng giá cả lại rất đắt đỏ, hơn nữa còn rất có đẳng cấp, lại càng không bị xem là quê mùa.
Thẩm Du Thành nói muốn đi cùng Cố Yên bọn họ, nhưng bị Cố Yên từ chối, dù sao trước kia cũng có người giới thiệu Thẩm Du Thành với Quý Bạch Tình, để hắn đi thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa sao?
Tối hôm đó, Cố Yên và Cố Giang Hà đúng sáu giờ rưỡi tối xuất phát từ nhà, theo như Quý Bạch Tình nói thì gia đình cô quen ăn cơm tối vào sáu giờ rưỡi, khoảng bảy giờ là vừa ăn xong, lúc đó mẹ cô sẽ không ra ngoài.
Cố Yên và Cố Giang Hà đi xe hết hơn hai mươi phút, thời gian không sai biệt lắm là vừa kịp.
Cố Giang Hà lên xe rất trầm mặc, Cố Yên thật ra cũng không khá hơn là bao, nhưng cô không thể để họ cứ im lặng như vậy, như thế sẽ làm cảm xúc càng tệ hơn.
"Giang Hà, ngươi càng sợ hãi thì mẹ cô ấy càng nghĩ chúng ta ở quê lên không phóng khoáng, nghe ta, thẳng lưng lên, hít sâu. Thẳng lưng lên!"
Cố Giang Hà thở dài, "Có tác dụng không?"
"Thử xem, biết đâu lại có tác dụng."
Cố Giang Hà chậm rãi thẳng lưng lên, sau đó hít sâu vài hơi, quả thực thấy dễ chịu hơn nhiều.
"Vận động khớp vai đi, cánh tay sau kẹp chặt." Cố Yên vừa nói vừa hướng dẫn Cố Giang Hà làm, "Đúng rồi, cứ như vậy, gắng sức kẹp vào sau xem thế nào, thấy tốt hơn nhiều rồi chứ."
Cố Giang Hà hơi thở ra, "Tỷ, thật ra ta không sợ."
"Đúng đúng đúng ngươi không sợ."
"Ta thật không sợ!"
Cố Yên nhíu mày, cố tình trêu hắn, "Ta có nói ngươi sợ đâu!"
Cố Giang Hà thở dài một hơi, "Nếu ta thực sự là loại người vô dụng thì Bạch Tình cũng không thích ta, coi như bỏ đi, nhưng ta đâu phải người ngu ngốc, chỉ vì gia cảnh mà phủ nhận ta thì nghĩ sao cũng thấy bất công!"
Cố Yên nhẹ giọng nói, "Chuyện bất công nhiều, không tới phút cuối cùng đừng vội nói như vậy."
Cố Giang Hà kinh ngạc, "Sao vậy tỷ, chẳng lẽ chị cũng có chuyện thấy bất công sao?"
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận