Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 628: Không thể để cho nàng xem người sắc mặt (length: 3757)

"Bác gái, Quý đội đều là nói nhảm thôi," Thẩm Du Thành liền ở phía sau đỡ lời, "Nói thật, giống như đội chữa bệnh chúng ta đi ra ngoài chi viện, đặc biệt là loại môi trường khắc nghiệt đi chi viện, đích thực là rất không dễ dàng. Nhưng mà, điều kiện ăn ở của Bạch Tình bọn họ hiện tại thì bác không cần lo lắng. Điều kiện sinh hoạt của bọn họ vẫn khá tốt, năm trước, chúng tôi đã tìm mối quan hệ kết nối với ngành vệ sinh bên đó, sau đó từ phía Diễm Diễm bỏ vốn xây lại cho họ một khu ký túc xá chuyên dụng cho đội tiếp viện. Ký túc xá khô ráo, rộng rãi, có điện và nước máy đầy đủ, nếu bác vẫn không yên tâm thì chúng tôi sẽ sắp xếp xe, chúng ta cùng đi xem thử."
Thẩm Du Thành vừa nói, Cố Yên vừa xem biểu hiện của Quý mẫu, Cố Yên nhận thấy, khi Quý mẫu nghe Thẩm Du Thành nói những điều này thì rất ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó Quý mẫu lại tỏ vẻ khinh thường, thầm nghĩ, ai biết có phải là các ngươi bịa đặt hay không, đường xá xa xôi như vậy, ai mà đi xem qua chứ?
Quý mẫu nói, "Ta từng thấy những bà cô ở nông thôn sai khiến con dâu," Quý mẫu chợt lên tiếng, "Ta nhớ rất rõ, cuối tháng Chạp trời đặc biệt lạnh, cô con dâu kia đã mang thai hơn tám tháng, bà cô vẫn bắt nàng ra giếng gánh nước, thành giếng đóng băng, cô con dâu ấy sức yếu, lại bụng lớn, không giữ chắc dây, cả người lẫn thùng rơi xuống giếng. Đứa bé không giữ được, cũng không kịp ở cữ, bà cô liền đuổi cô ta ra khỏi nhà. Ta nói cái này không phải là ví dụ, chuyện có thai bị đuổi xuống đất chỗ nào cũng có, mấy bà cô ngồi với nhau buôn dưa lê, đều là so sánh chuyện ai nhục mạ con dâu thế nào, ai bắt con dâu làm việc nhà nhiều hơn."
Phạm Đình Phương nói, "Mẹ à, thời đại nào rồi, đâu còn có người như thế nữa."
"Sao con biết không có!" Quý mẫu trừng mắt nhìn cô, "Em gái họ bên nhà dì con chết thế nào, con quên rồi à!" Nói xong bà lau lau mắt, "Chết rồi đến cái quan tài cũng không có, đã bị chôn cất như vậy!"
Quý mẫu nói xong thì o o khóc.
Cố Yên cảm thấy, Quý mẫu chưa chắc đã thật sự lo lắng mẹ chồng sẽ ngược đãi con dâu, bà chỉ đang tìm không ra lý do phản đối, nên mới tìm cho mình cái cớ để lùi lại thôi.
Cố Yên cầm khăn tay đưa cho Phạm Đình Phương, Phạm Đình Phương lấy khăn giấy đưa cho Quý mẫu, nói, "Mẹ, mẹ đừng khóc, người với người đâu có giống nhau."
"Bác gái, chị dâu nói đúng, người với người xác thực không giống nhau," Cố Yên chân thành nói, "Vừa hay hôm nay tụ tập đông đủ, bác xem có muốn hôm nay con đưa cha mẹ, anh chị dâu đến đây không, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Cha mẹ con tuy là từ nông thôn lên, nhưng không phải là người chua ngoa khắc nghiệt đâu."
Quý mẫu không lên tiếng.
Phạm Đình Phương ra hiệu bằng ánh mắt cho Quý Bạch Lương.
Quý Bạch Lương nói, "Mẹ, sau này nếu Bạch Tình cảm thấy cuộc sống không tốt, còn có con che chở mà?"
Quý mẫu im lặng một lúc rồi nói, "Ăn cơm thì thôi đi, cứ nhận lấy gặp mặt đi, có được hay không để gặp mặt rồi tính. Bạch Lương, gọi ba con qua đây."
Dù Quý mẫu có giở trò gì đi nữa, chỉ cần bà đã nhả ra là được.
Cố Yên thấy Quý mẫu đã xuôi lòng, lập tức đi sắp xếp, nàng bảo Thẩm Du Thành ở lại với Quý mẫu, Quý Bạch Lương thì đi đặt phòng ăn ở khách sạn, còn mình thì đích thân đi đón Cố phụ Cố mẫu.
Lúc Cố Yên chuẩn bị đi thì Thẩm Du Thành đuổi theo, nói với Cố Yên, "Diễm Diễm, sắp xếp người đưa bà nội đến đây đi."
Cố Yên không muốn Giang nãi nãi phải tới, nên từ chối luôn, nói, "Không được, tính khí của mẹ Quý Bạch Lương không tốt, nãi nãi tuổi tác lớn rồi, không thể để nãi nãi phải nhìn sắc mặt người khác."
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận