Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 569: Chọc tổ ong vò vẽ (length: 7816)

Rất lâu rất lâu sau đó, chuyện phòng bếp được mọi người biết đến, phóng viên đến phỏng vấn, ông Hoàng nói chính mình không phải là người đề xuất, mà là do Cố Yên, lúc đó mọi người mới biết Cố Yên đã lặng lẽ làm một việc lớn như vậy!
Làm việc tốt mà chỉ vì tuyên dương danh tiếng thì việc tốt đó không làm cũng được.
Hoàng Thu Oánh lập ra quỹ cứu trợ trẻ sơ sinh, nàng vừa làm, Diệp Như Phỉ thì lại lấy danh nghĩa bệnh viện cũng xin một quỹ, phạm vi cứu trợ càng rộng hơn, không kể là trẻ sơ sinh hay người già, hoặc là các bệnh tật khác, chỉ cần gia đình khó khăn đều có thể xin.
Cố Yên đã sớm biết việc Diệp Như Phỉ lập quỹ, tên quỹ còn lấy tên "Diệp Như Phỉ", trên báo chiều Tề Nam ngày ngày đăng tin "Kêu gọi quyên tiền từ toàn xã hội".
Lúc đầu khi thấy tin này, Cố Yên liền không để ý đến, nhưng nàng không ngờ Diệp Như Phỉ lại có thể... sao nhỉ, vừa cường thế vừa không có đầu óc, lại còn tệ!
Diệp Như Phỉ ra lệnh, tất cả các nhà cung ứng thương nghiệp đều phải cưỡng chế quyên tiền, số tiền không được ít hơn 15% doanh thu. Nếu không nộp, sẽ dừng tất cả giao dịch với nhà cung ứng thương mại đó.
Diệp Như Phỉ biết tình hình của mình, phạm vi cứu trợ quá rộng, về sau lại không có xí nghiệp duy trì, nàng muốn đạt được thành tựu của riêng mình, chỉ có thể làm như vậy một cách trơ trẽn.
Chu Giai Di cũng không gọi điện thoại cho Cố Yên, nàng trực tiếp đến chỗ Cố Yên.
Chu Giai Di vội, nàng là đại lý, đừng nói lợi nhuận dược phẩm có được 15% hay không, cho dù có cũng không thể cưỡng chế quyên tiền chứ, không ai làm thế cả.
Chu Giai Di cuống đến phát khóc, "Tôi bây giờ cho dù không làm ở bệnh viện huyện Phương Thành cũng không chết đói được, mấu chốt là không quyên thì xí nghiệp không chỉ bị dừng cung cấp, mà tiền hàng trước kia cũng không trả. Bệnh viện huyện Phương Thành nợ tôi bảy tám vạn tiền thuốc đó, tôi làm lâu như vậy, cũng chỉ có ngần ấy tiền lãi, bà ta làm thế là không cho tôi đường sống mà!"
Tiền hàng nếu thật sự không trả thì công sức của nàng thật là đổ sông đổ biển.
Cố Yên biết chuyện cưỡng chế quyên tiền, nhưng không biết là ngay cả tiền hàng trước kia cũng không trả, "Chắc chắn là cả tiền hàng trước kia cũng không trả?"
"Chắc chắn." Chu Giai Di mặt mày ủ dột nói, "Diệp Như Phỉ nói, quyên một khoản tiền thì thanh toán một khoản tiền hàng."
Thanh toán theo tỷ lệ.
Cố Yên thật không biết nói sao cho phải, hỏi, "Vậy các công ty dược khác thì sao?"
"Mấy xí nghiệp dược lớn có người cung cấp, vốn liếng người ta mạnh, người ta không sợ. Tôi chỉ được có 15% lãi ròng, nếu mà quyên hết đi, tôi làm cái này còn có ý nghĩa gì nữa?"
Cố Yên nói, "Xem ra Diệp Như Phỉ muốn các cô nhường đường cho một số xí nghiệp dược khác."
Chu Giai Di ngẩn người, "Thật sao?"
Cố Yên không ở trong ngành này, thông tin gì cũng không biết, nàng chỉ là suy đoán, "Hay là cô hỏi thăm một chút đi, tôi cảm thấy là vậy."
"Cố tổng, ngài xem có thể nhờ viện trưởng Hoàng điều đình chút được không? Tôi chắc chắn quyên tiền được, nhưng mà có thể đừng ép buộc không?"
Cố Yên hỏi lại, "Cô có biết gì về Diệp Như Phỉ không?"
"Nghe qua rồi." Chu Giai Di hận nghiến răng, "Nghe nói chỗ dựa rất lớn."
"Đúng, chỗ dựa của nàng ta rất lớn, Chủ nhiệm Cận cũng có chức vụ không nhỏ, nhưng Hoàng Thu Oánh vừa làm ra chút thành tích ở huyện Phương Thành, Diệp Như Phỉ có thể ép Thu Oánh đi, đủ hiểu."
"Được" Chu Giai Di nản lòng lại tuyệt vọng, "Vậy tôi phải làm sao đây?"
Hai ngày này Chu Giai Di nóng đến nỗi miệng nổi bóng nước, mọc đầy ở khóe miệng, nói chuyện miệng cũng không dám há to.
Cố Yên nghĩ ngợi rồi nói, "Nếu thật sự không được thì chỉ có thể đi theo thủ tục pháp luật thôi, nhưng mà một mình cô khởi tố bệnh viện thì không có sức ảnh hưởng gì đâu, phải liên kết với các xí nghiệp dược khác."
Chu Giai Di cười khổ, "Diệp Như Phỉ nói, nếu đi theo thủ tục pháp luật, thì bà ta sẽ cho điều tra, viện trưởng Hoàng thì trong sạch, bà ta không sợ điều tra, nhưng mà." Trước mặt Cố Yên, Chu Giai Di nói thật, "Tôi chỉ có thể nói là trừ viện trưởng Hoàng trong sạch, thì nhiều người khác không sạch được, nếu mọi người cùng nhau khởi tố thì sợ phải đắc tội rất nhiều người."
Khó rồi đây.
"Không dễ đâu, cô đừng nóng vội, cứ quan sát xem sao đi, nếu cô bị thiếu vốn xoay vòng thì có thể cầm tạm của tôi trước."
"Cố tổng, thật không còn cách nào sao?"
Cố Yên nói, "Mấy người làm lãnh đạo quá lý tưởng hóa, quan mới đến thường đốt ba bó củi, có đốt được hay không còn chưa chắc. Nên đừng vội, cứ đợi xem thế nào đã."
Chưa bàn đến chuyện quyên tiền, chỉ nói riêng việc Diệp Như Phỉ thành lập quỹ cũng đã quá lý tưởng hóa, Cố Yên không mấy coi trọng.
Chu Giai Di ở chỗ Cố Yên buồn bã nửa ngày, cũng không có cách gì, chỉ có thể lái xe về trước.
Cố Yên vốn tưởng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng không ngờ cái "lửa" này lại nhanh chóng đốt đến người nàng.
Lúc nhận được điện thoại của Diệp Như Phỉ, Cố Yên thật bất ngờ.
"Cô có thể chống lưng Hoàng Thu Oánh thì cũng có thể chống lưng cho tôi, dạ tiệc từ thiện đêm mười tháng mười cô nhất định phải tham gia, bằng không thì tôi sẽ báo cáo đơn vị các người trốn thuế lậu thuế."
Cố Yên tức đến bật cười, "Diệp tiểu thư..."
"Bây giờ tôi đang nói chuyện với cô với tư cách là viện trưởng bệnh viện nhân dân huyện Phương Thành."
Cố Yên hít sâu một hơi, "Viện trưởng Diệp, tôi không hiểu lắm."
"Cô không hiểu cái gì?" Diệp Như Phỉ giọng điệu rất cứng rắn.
"Đại Thanh chẳng phải đã diệt vong rồi sao, sao lại còn đến lượt cô ra lệnh tôi phải đi đâu thì tôi phải đi đó chứ?"
"Cô thật to gan dám châm chọc tôi!"
Không dám đối với Diệp Như Phỉ thế nào, đó là chuyện năm ngoái.
Năm trước Cố Yên cùng Vương Á Cầm đến bệnh viện huyện Phương Thành thăm Hoàng Thu Oánh, lúc về Diệp Như Phỉ lén lút cùng các nàng trở về, lẻn đến phòng ăn của khách sạn Nam Giao ăn cơm, Cố Yên khi đó vẫn chưa dám phản kháng, không dám đắc tội người, nhẫn nhịn Diệp Như Phỉ ăn nói xấc láo, bây giờ Cố Yên còn có thể tôn trọng nàng ta được sao?
Cố Yên thản nhiên nói, "Tôi nói sai rồi sao?"
Có năng lực thì làm, không có năng lực thì đừng có ép cổ lên để xía vào, cố sống cố chết chèn ép người khác là như thế nào chứ?
Diệp Như Phỉ rất kiên cường, "Cô nhất định phải đến, nếu không thì tôi cho cô đẹp mặt!"
Cố Yên lớn tiếng nói, "Cô dám làm càn như thế, thật to gan! Cô dám cho tôi đẹp mặt, tôi liền dám tố cáo Diệp Phong với các cơ quan liên quan."
"Cô dám, cô đi tố cáo thử xem!" Diệp Như Phỉ rất tức giận.
Cố Yên cất cao giọng phản kích, "Tôi có dám hay không, cô cũng cứ thử xem!"
Diệp Như Phỉ tức sắp chết "Cô được lắm, tôi nói không lại cô, hôm nay tôi nói rõ ở đây, cô mà không làm cho tôi dễ chịu thì Thẩm Du Thành với Hoàng Thu Oánh đừng hòng yên ổn!"
Diệp Như Phỉ không cho Cố Yên cơ hội nói, nói xong câu đó liền cúp điện thoại.
Cố Yên muốn tức chết, nếu có thể, nàng đã có thể cầm dao đi giết Diệp Như Phỉ rồi!
Thấy đó, trên đời này vĩnh viễn không có sự đồng cảm thật sự, Chu Giai Di bị cưỡng chế quyên tiền, lo đến nỗi miệng nổi mụn, Cố Yên thấy thì cũng chỉ cho là Diệp Như Phỉ là một người khốn kiếp, mãi đến khi Diệp Như Phỉ tìm đến nàng gây sự, Cố Yên mới thực sự thấy lo lắng.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận