Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 302: Mẹ đẻ (length: 7656)

Nhưng là bốn mắt nhìn nhau hai người bọn họ vì sao đều không vui?
Cố Yên đang nghi hoặc, thì thấy vị dì Diệp kia đi tới, khách khí với bà Giang nói, "Ngài đến may đồ theo yêu cầu sao, để ở chỗ tôi đi, tôi cho ngài gửi chung."
Giọng dì Diệp tuy không có ý không tình nguyện, nhưng nghe vào lại cứ là lạ, khiến người cảm thấy có gì đó không đúng.
"Không cần." Bà Giang thái độ lạnh lùng, "Cô bận việc của cô là được, chúng tôi tự làm."
Ánh mắt dì Diệp chuyển sang chỗ Cố Yên, trực giác Cố Yên thấy quan hệ giữa dì Diệp và bà Giang có chút căng thẳng, nên không định chào hỏi, rốt cuộc ngày ăn cơm đó cô chỉ là người vô hình mà thôi.
Nhưng mà mắt bà ta đã nhìn sang, Cố Yên thầm nghĩ, nếu không chào hỏi thì lại không ổn, cho nên Cố Yên gọi bà ta một tiếng "Dì Diệp".
Vị dì Diệp kia gật đầu với Cố Yên.
Bà Giang có lẽ nghi hoặc vì sao Cố Yên lại quen dì Diệp, nhưng bà không hỏi, chỉ lạnh nhạt nói, "Cô bận việc của cô đi," rồi bà nói với cô chủ tiệm đang dẫn bọn họ, "Sách mẫu của cô đâu, lấy ra cho ta xem thử."
Cô chủ tiệm tự cảm thấy không khí gượng gạo, vội cầm sách mẫu lại mời bà Giang và họ ngồi xuống.
Người phục vụ dì Diệp lúc trước cũng nhanh chóng qua mời bà ta đi.
Cô chủ hỏi Cố Yên, "Định khi nào thì kết hôn?"
Cố Yên thì nhìn sang bà Giang, cô đã buông xuôi, muốn cưới lúc nào thì cưới, dù sao cũng không thể chậm trễ công việc của cô được.
Bà Giang nói, "Tháng này nếu có ngày tốt thì tháng này cưới luôn."
Cố Yên cảm thấy chuyện này cũng quá nhanh.
"Vậy làm kiểu mùa hè đi, dạo này trời nóng," cô chủ nói rồi chọn quyển sách mẫu, bày trước mặt bà Giang và họ, "Tôi sẽ ưu tiên làm cho hai người trước."
"Vậy làm phiền cô."
Cố Yên vốn nghĩ sách mẫu ở các tiệm may quần áo đều là dùng ảnh chụp rửa ra, không ngờ sách mẫu của tiệm họ lại làm không khác gì tạp chí hiện đại, hình ảnh vô cùng tinh mỹ, bắt mắt.
Cố Yên vốn dĩ không có chút cảm xúc gì với chuyện cưới xin làm đám cưới, nhưng khi thấy trên sách mẫu nhiều quần áo đẹp như vậy, lòng cô cũng bắt đầu xao động.
Kiểu dáng quần áo quả thật quá nhiều, chẳng trách nhiều người có tiền, đều may đồ theo yêu cầu, rất nhiều kiểu dáng thị trường căn bản không thể thấy được.
Bà Giang vừa liếc nhìn sách mẫu vừa chỉ cho Cố Yên xem, "Diễm Diễm, bộ này mặc thường ngày được này."
Bà Giang chỉ vào một bộ đồ màu trắng phấn cổ bẻ, áo tay ngắn, quần lửng đến bắp chân, người mẫu phối giày da trắng gót thấp, quả thực rất đẹp.
"Bà nội, mắt bà tốt thật, chỉ là cháu chắc không mặc được, năm nay chắc cháu bận rộn nhiều việc."
Ngày nào cũng lăn lộn ở công trường, có thể mặc quần áo đẹp nào được chứ.
"Con gái còn sợ nhiều quần áo à?" Bà Giang nói, "Một bộ quần áo còn có thể ngày nào cũng mặc sao?" Rồi bà chỉ vào bộ quần áo kia hỏi cô chủ, "Có kiểu áo này không, nếu có thì lấy ra cho thử."
"Bà đối với cháu gái tốt thật." Cô chủ nói, bộ áo này màu xanh nhạt, "Một lát nữa tôi cho người lấy ra, bà xem thêm kiểu khác nhé."
Bà Giang không giải thích, rốt cuộc vẫn chưa có trường hợp bà nội dắt cháu dâu đến mua đồ bao giờ.
Cố Yên chỉ một chiếc áo tay ngắn ngang bắp tay, kiểu sườn xám màu đỏ thẫm nói, "Bà nội, cái này đẹp không?"
"Đẹp." Bà Giang tuổi cao, mắt hơi kém, bà nheo mắt nhìn hoa mẫu đơn trên áo nói, "Chỉ là hoa có hơi tục, đổi thành kim phượng đi, bà nhớ lúc trước ở chỗ các cô có mẫu hoa kim phượng, rất đẹp."
Cô chủ có chút khó xử, "Dì ơi, sửa thành kim phượng hơi khó."
"Sao lại khó được?"
"Bản vẽ mẫu đó không còn nữa, bỏ đi nhiều năm rồi."
Bà Giang à một tiếng.
Cố Yên nói, "Mẫu đơn sang trọng quý phái, cái này cũng rất đẹp."
Bà Giang gật đầu, "Cái này có thể mặc vào ngày cưới."
Chọn đồ xong Cố Yên liền bắt đầu thử đồ, cũng may hiện tại cô gầy đi, nếu không nhiều đồ cũng không mặc vừa mất.
Mắt bà Giang cũng không tệ, chọn cho Cố Yên sáu bộ liên tiếp, hai bộ mặc vào ngày cưới, còn lại đều là mặc thường ngày, theo tính tình bà cụ, còn muốn đặt may cho Cố Yên áo khoác mùa đông nữa, bị Cố Yên ngăn lại, không phải cô tiếc tiền, mà thực sự không cần thiết.
Cô bây giờ đang trong thời kỳ sự nghiệp khởi sắc, đâu có thời gian hưởng thụ cuộc sống chứ, có thì mặc liền là được.
Cố Yên và bà Giang ở tiệm quần áo hơn một tiếng đồng hồ mới về.
Bà cụ cũng đặt may một bộ cho mình, tiệm quần áo nói nhanh nhất cũng phải hai tuần mới may xong, Cố Yên bảo họ làm hai bộ quần áo mặc khi kết hôn trước, làm xong báo cho cô tiếng cô đến lấy.
Đã đặt quần áo xong, hai bà cháu rời tiệm may.
Cố Yên bảo bà Giang chờ ở cửa một chút, cô đi điều đầu xe qua, điều cô không ngờ là khi cô đi về phía trạm xe, dì Diệp lại từ trên một chiếc xe bên đường đi xuống, đi về phía bà Giang, Cố Yên dừng lại một chút, quyết định vẫn là đi điều đầu xe trước.
Đến khi Cố Yên điều xe xong, dừng ở ven đường thì phát hiện dì Diệp đang cãi nhau với bà Giang.
Cố Yên vội dừng xe xong chạy đến.
Dì Diệp khí chất cao lãnh, khi ầm ĩ lên thì cũng không khác gì mấy người phụ nữ bình thường, bà lạnh lùng chỉ trích bà Giang, "Chuyện lớn như vậy, tại sao không nói cho tôi? Tôi là mẹ ruột của nó, bà cảm thấy bỏ qua tôi thì thích hợp sao?"
"Bây giờ cô mới biết cô là mẹ ruột của nó, năm đó cô đi thẳng một mạch, sao không nghĩ đến nó một mình sẽ ra sao!"
"Năm đó lúc tôi đi là muốn dẫn nó theo, là bà không cho tôi dẫn nó đi!"
Bà Giang giận đến run cả người, "Chuyện năm đó cô còn không biết xấu hổ mà nói ra, thi hài ba của đứa bé còn chưa lạnh cô đã muốn nó đi theo người cha ghẻ khác sống."
Cố Yên thấy người bà Giang run rẩy, tuy nghe không nhiều nhưng đến đây cô cũng hiểu rõ, vị dì Diệp này chắc là mẹ Thẩm Du Thành, trong nguyên tác "Biển Cả Nhân Sinh" bà ta tên Diệp Hoa.
Cố Yên vạn lần không ngờ, Diệp Hoa lại là mẹ đẻ của Thẩm Du Thành, chẳng trách ngày ăn cơm kia cô có cảm giác hình như đã gặp bà ta ở đâu rồi.
"Nhưng ít nhất nó có thể sống bên cạnh mẹ!"
Cố Yên thấy người bà Giang run lên dữ dội, vô cùng bất lịch sự mở miệng nói, "Dì Diệp, bà Giang lớn tuổi, đi ra ngoài lâu sẽ mệt, chúng ta đi về trước." Nói xong cô đỡ bà Giang đi về phía xe.
Diệp Hoa đánh giá Cố Yên từ trên xuống dưới, trong mắt lộ vẻ khó chịu, "Cô là người yêu của A Thành?"
Cố Yên gật đầu.
Diệp Hoa lập tức quát lớn, "Làm càn, người lớn nói chuyện, cô có thể xen vào sao?"
Cố Yên không sợ liếc nhìn Diệp Hoa một cái, ánh mắt lạnh lùng, sau đó cô nói với bà Giang, "Bà nội, cháu đưa bà lên xe trước, cháu nói chuyện với dì Diệp mấy câu."
Bà Giang lạnh lùng liếc Diệp Hoa một cái rồi quay người đi.
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận