Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 283: Người sống còn có thể gọi tiền nghẹn chết! (length: 7657)

Cố Yên kéo dài giọng, hơi khẽ cười nói, "Đương nhiên là có chuyện để làm."
Hà Tiểu Xuyên không chút do dự nói, "Cho ta đi cùng với."
Cố Yên nói thẳng, "Không được, ngại quá, không thể mang theo ngươi."
Lâm Thiên Bảo nàng cũng không mang theo mà!
Hà Tiểu Xuyên."Ngươi thật là giỏi, có tài nhưng không chịu thể hiện ra."
"Sao ngươi lại tự tin vào ta hơn cả bản thân ta vậy!" Chính nàng còn không biết có kiếm được tiền không nữa, dù sao Cố Yên đã hạ quyết tâm, khách sạn, nhà nghỉ, nàng nhất quyết không mang theo cái nào cả.
Hà Tiểu Xuyên hỏi, "Công ty xây dựng muốn thành lập, cần bỏ bao nhiêu vốn?"
Cố Yên lắc đầu, "Vẫn chưa dự tính, tiền vốn không phải quan trọng nhất, chúng ta có căn cứ chống lưng, nếu không đủ tiền có thể mượn trước từ tiền hàng của căn cứ, sau này trả lại là được. Hiện tại trọng điểm là, chúng ta không có một địa điểm làm việc cho ra hồn."
"Cái đó không quan trọng mà, căn cứ của các người vẫn dùng được mà, văn phòng ở trong đó có khi còn vô dụng đến ấy chứ."
"Không, cái đó rất quan trọng." Cố Yên nghiêm túc nói, "Bên A đều muốn hợp tác với công ty có thực lực, căn cứ kia của chúng ta là nơi chim không thèm ị, sao mà làm được? Chúng ta mới bắt đầu làm phải ‘trang’, phải ‘trang’ cho thật mạnh mới được."
Thanh danh chính là thực lực, không có thực lực ai muốn hợp tác với ngươi chứ!
Hà Tiểu Xuyên nhíu mày, "Có địa điểm nào thích hợp không?"
"Vẫn chưa có." Cố Yên vốn định mấy người cùng nhau bàn bạc kế hoạch, chờ bàn bạc ổn thỏa, đi tìm Tống Dĩnh hỗ trợ, dù là mua đất, hay mua nhà máy, ít nhất cũng phải có một nơi thuộc về chính mình, kết quả lại bị người ta đoán trúng, vậy còn dám mở miệng nữa?
"Có yêu cầu gì, hay là để ta tìm thử xem?"
Cố Yên đợi đúng câu này đây!
"Mặt bằng phải lớn, ven đường, không xa viện thiết kế, tốt nhất là mua lại, chứ không phải thuê!"
Hà Tiểu Xuyên méo miệng... "Yêu cầu của ngươi cũng nhỏ mọn quá nhỉ, còn phải gần viện thiết kế nữa chứ," hắn vừa nói vừa ngập ngừng.
Cố Yên hỏi, "Sao vậy?"
"Đừng nói có vẻ như thật sự có một cái nha, ở Tế Nam có một cái nhà máy cũ, tên là Vườn Thơm Ngát, sản xuất tương, dấm, dầu mè, dưa muối các loại, nhà máy tương cũ nằm ngay gần viện kiến trúc thiết kế kia đó. Về sau nhà dân ở xung quanh ngày càng nhiều, người ta ngại mùi nặng nên nhà máy tương dọn đi, khu đất đó cũng không ai quản, bỏ hoang đó, mà nhà máy mới nghe nói cũng làm ăn không tốt lắm."
"Khu đó rộng bao nhiêu?"
"Chắc có khoảng 20 mẫu đất, nằm cạnh ngã tư, nhưng không phải ngã tư lớn. Gần khu nhà ở phía tây nam ga tàu đó, ngươi biết không, ngay chỗ đó."
Cố Yên vỗ đùi, kích động nói, "Chính là nó, Tiểu Xuyên, cái nhà máy tương cũ đó nhất định phải đoạt cho bằng được!"
Hà Tiểu Xuyên... Thì ra Cố Yên cũng có lúc kích động, quen biết nhau lâu vậy rồi, đây là lần đầu thấy cô ấy hưng phấn đến vậy!
Cố Yên nói luôn, "Chiều nay chạy xe đi, chúng ta đến xem khu nhà máy tương kia thử."
Hà Tiểu Xuyên cau mày, "Khu đó không vài vạn, làm sao mà mua được chứ!"
"Người sống sao lại để tiền làm chết được chứ!"
… Hai người đang nói chuyện thì có chiếc xe Jeep chạy vào, nhưng kính lái phụ bị vỡ, lốp xe thì mòn… Có ai dám nói chiếc xe đó còn được sáu, bảy phần mới, nói được năm phần mới đã là tốt lắm rồi!
Hà Tiểu Xuyên chửi thề một tiếng rồi đứng lên, Cố Yên kêu hắn lại, "Hà Tiểu Xuyên, chiếc xe đó giá trị một vạn tám à?"
Loại xe này mà một vạn tám thì thà nàng không mua, bỏ đi còn hơn ấy!
"Cùng lắm một vạn thôi!" Hà Tiểu Xuyên nhanh chân bước đến chỗ chiếc xe.
Cuối cùng chiếc xe đó được mua với giá 9000 tệ.
Nhiều năm sau, mọi người cùng ngồi ôn lại chuyện mua chiếc Jeep cũ nát đầu tiên, ai nấy đều thấy buồn cười, cùng nhau mỉa mai chiếc Jeep cũ đến cỡ nào, khiến người bán xe chỉ hận không thể đập luôn nó cho xong.
Xe mua được nhưng chưa thể chạy được, phải để lại gara của Đào Duệ sửa.
Cho dù Đào Duệ không nói, Cố Yên cũng biết chiếc xe này nhất thời không thể chạy được, xét theo thời gian thì nhà máy kính xe Phúc Diệu mới chỉ vừa mới xây dựng, họ muốn thay kính cũng phải đợi hàng nhập về đã.
Hơn nữa còn phải thay lốp, Cố Yên đoán chừng khoảng một tháng sau mới lái được, và Đào Duệ cũng nói thế.
Giải quyết xong chuyện xe cộ, ba người họ đến ngay chỗ nhà máy tương cũ.
Đến nơi Cố Yên mới nhận ra, chỗ này cách trung tâm điều hành cây hòe không xa lắm, mà trước kia nàng cũng có từng đi qua đây, chỉ là vì nó cũ nát quá, xung quanh tường thì sắp đổ đến nơi, cửa sắt lớn thì han gỉ, khi ấy chỉ thấy chỗ này quá tồi tàn, cũng chẳng để ý bên trong là gì, hóa ra nó là nhà máy tương Vườn Thơm Ngát.
Nơi cánh cửa sắt đổ nát có một gian phòng gác, trên đó có hai cánh cửa sổ gỗ, trải qua bao năm gió mưa thì mục nát hết cả rồi, mơ hồ thấy được ba chữ “Chỗ bán” viết ở trên.
Hà Tiểu Xuyên bảo chỗ cửa sổ đó là chỗ bán tương hồi trước, anh bảo hồi nhỏ, cứ mỗi khi gần tết, người đến đây mua hàng xếp hàng dài, nhà nhà người người cầm bình cầm can đến đựng nước tương.
Hà Tiểu Sanh hỏi, "Anh, vậy là nước tương, đậu phụ, đậu tương đều từ chỗ này làm ra hả?"
"Đúng, chỗ này ngày xưa hot lắm đó."
Xung quanh quả thực toàn là khu dân cư, phần lớn là nhà bốn tầng, trước những năm 60-70 thì chỗ này quy hoạch thành khu nhà ở, nhiều đơn vị quốc doanh xây nhà tập thể ở đây.
Tuy đều là khu cũ nhưng dân số thì lại đông.
Khu này cách viện kiến trúc thiết kế hai ba con phố, nếu đi bộ thì mất khoảng 15-20 phút.
"Sao nó đổ nát đến vậy!" Hà Tiểu Sanh nhón chân nhìn vào bên trong, "Bên trong toàn cỏ khô không kìa."
Cố Yên đi hai vòng quanh khu nhà máy tương đổ nát này, rồi nói với Hà Tiểu Xuyên, "Tiểu Xuyên, chúng ta qua nhà máy tương mới kia tìm người hỏi xem chuyện nhà máy tương này sao rồi, nó bán thế nào?"
"Em chỉ biết nó nằm ở phía tây, chúng ta phải tìm đường đi."
"Ừ, qua đó xem sao."
Hà Tiểu Sanh giật mình, "Thật sự muốn mua đó hả, béo tỷ, cái chỗ hư nát vậy mà, chẳng bằng khu đất ở căn cứ mình chứ."
Con bé này đúng là ngốc mà, nó chỉ mới thấy căn cứ khi xây dựng xong thôi chứ làm gì thấy lúc nó còn là đất hoang đâu!
Chỉ một chỗ đổ nát thế này mà Cố Yên đã thấy máu rồi, nếu có tiền, nàng có thể mua ngay được, vị trí này mà xây khách sạn hay nhà nghỉ thì đúng là ăn nên làm ra, à không, nói đúng hơn là làm gì cũng ngon hết!
Cố Yên không nói gì với nó, Hà Tiểu Xuyên lại cho Hà Tiểu Sanh một cái cốc vào đầu, "Bớt nói, động não đi!"
Hà Tiểu Sanh.
Nhà máy tương Vườn Thơm Ngát dời đến khu vực phía tây của Tế Nam, chỗ đó rất hoang vu, vừa đến đã nghe thấy mùi tương đặc trưng rồi, chẳng cần cố ý tìm kiếm mà cứ lần theo mùi là tới nơi.
Xe dừng lại bên ngoài nhà máy tương.
Hà Tiểu Sanh nhăn mũi bảo, "Mùi đúng là nồng."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận