Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu

Bị Chửi Vướng Víu, Ta Tại Niên Đại Văn Chăm Chỉ Làm Giàu - Chương 362: Trở về thành (length: 7702)

Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài ánh sáng dần dần rõ, Thẩm Du Thành bảo người mang đồ dùng y tế ra, dùng nước muối sinh lý rửa sạch vết thương trên miệng của mấy người, Hứa Chí An dẫn người đi tìm bác sĩ ngoại khoa trực ban ở khoa cấp cứu lấy kim chỉ khâu vết thương cho họ. Vì chuyện này mà trên cánh tay Thẩm Du Thành lưu lại một vết sẹo hình con rết!
Nếu xét về độ sâu vết thương, thì vết trên cánh tay Quý Bạch Lương sâu hơn. Thẩm Du Thành khi dùng nước muối rửa cho hắn, nhìn lớp thịt đỏ bên trong lộ ra, có chút không đành lòng.
Nhưng, không thể không nói, Quý Bạch Lương quả thực là một hán tử, mắt không hề chớp một cái để Thẩm Du Thành rửa vết thương!
Bọn ác ôn bị áp lên xe, Thẩm Du Thành đếm lại, hơn năm mươi người, bị thương nặng thì có hơn hai mươi tên. Bọn chúng gãy xương, bị thương cũng không có bất kỳ ưu đãi nào, bị lật úp người rồi quăng lên xe tải của quân đội!
Đến khi sắp rời đi, Cận Trạch và Thẩm Du Thành mới biết, trận ác chiến trước bình minh này không chỉ là vì "Nghĩ cách cứu viện" Cận Trạch mà thôi!
Thì ra thế lực ác bá ở huyện Phương Thành đã tồn tại từ lâu, bọn chúng như ổ chuột mang mầm bệnh lần này, ngang ngược trong vùng, gây bao tội ác tày trời!
Hành động trước bình minh này không chỉ có đánh nhau ở bệnh viện, mà còn đồng thời tiến hành ở rất nhiều nơi, cho nên lúc đầu mới có ít người tới như vậy.
Quý Bạch Lương bọn họ đã đợi ở huyện lân cận của huyện Phương Thành mấy ngày nay. Vốn dĩ bệnh viện không nằm trong kế hoạch, nhưng sau khi cấp trên hạ lệnh, điều tra kỹ càng mới phát hiện, thế lực ác bá ở bệnh viện này cũng cấu kết với xí nghiệp dược địa phương.
Trần Kim Vân và Ngô Siêu bị thuốc mê thật, lãnh đạo bệnh viện huyện nhát gan còn đưa họ đến nhà khách, cho nên khi người của Hứa Chí An đến thì hai người họ vẫn còn đang ngủ ngáy o o, căn bản không biết chuyện gì đã xảy ra.
Trong lúc Hoàng Thu Oánh sốt ruột chờ ở chỗ bà cô bán bữa sáng thì Thẩm Du Thành bọn họ cuối cùng cũng tới.
Cố Yên gặp ác mộng cả đêm, trong mộng toàn là quỷ ma loạn vũ hoặc tiểu quỷ đánh nhau, tỉnh dậy luôn cảm thấy bất an, cả ngày chẳng muốn làm gì, cô dứt khoát không đi đâu cả, ở quán ăn nhanh giúp thu ngân.
Ai ngờ buổi trưa, Cố Giang Hà chạy đến quán ăn nhanh, hắn chạy khá nhanh, thở dốc, "Tỷ ơi, tỷ phu và Hoàng tỷ về khoa cấp cứu rồi."
Cố Yên hoảng hốt, "Cận chủ nhiệm không sao chứ?"
"Không có."
"Không sao thì cậu lo cái gì?"
"Không phải là tỷ phu của ta, mà hắn bị thương."
Cố Yên nghe vậy thì lập tức ba chân bốn cẳng chạy về hướng phòng cấp cứu!
"Tỷ tỷ!" Cố Giang Hà từ phía sau gọi hai tiếng, thấy Cố Yên không dừng lại, vội vàng tăng tốc đuổi theo, tỷ của hắn sao không nghe hắn nói hết đã chạy rồi, hắn muốn nói tỷ phu hắn bị thương nhưng đã được khâu lại rồi mà.
Cố Yên thở hồng hộc chạy đến khoa cấp cứu, lồng ngực như muốn nổ tung.
Hoàng Thu Oánh thấy Cố Yên chạy đến, vội vàng nghênh đón, "Sao cô chạy nhanh vậy?"
Cố Yên nắm chặt tay Hoàng Thu Oánh, "Thẩm Du Thành!"
"Hắn đi cùng phòng CT rồi."
Cố Yên răng đánh vào nhau, cảm giác mình đang run, "Vậy... hắn, hắn tình hình thế nào?"
"Sao là sao? Vết thương một tuần là có thể khép lại hoàn toàn, chỉ cần khi tắm chú ý không để dính nước là được."
Cố Yên hoảng sợ "Cái gì một tuần có thể khép lại hoàn toàn?"
"Vết thương đó, vết thương trên cánh tay ấy."
"Cũng chỉ có mỗi vết thương trên cánh tay?"
"Còn bị người gõ vào lưng một gậy, xanh một mảng, chắc sẽ đau mấy ngày, nhưng xương cốt và nội tạng đều không sao."
Cố Yên túa mồ hôi trên trán, nuốt nước bọt, nhìn Hoàng Thu Oánh tiều tụy hỏi, "Chuyện là sao? Sao còn bị đánh nữa?"
"Chuyện dài dòng lắm." Hoàng Thu Oánh thở dài, "Để quay đầu rồi ta kể cho."
Đang nói chuyện, một cô gái mặc áo sơ mi trắng đồng phục lao công đi tới, nói với Hoàng Thu Oánh, "Hoàng chủ nhiệm, Thường bí thư kêu cô vào một chút."
Hoàng Thu Oánh gật đầu, nói với Cố Yên, "Cô chờ tôi một chút, chút nữa không có gì thì cô mời tôi ăn cơm." Nói xong đi vào cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Cố Yên trong lòng có một đống nghi vấn, nhưng thấy Hoàng Thu Oánh như vậy, chắc chắn có chuyện, cho nên cô chỉ có thể ở bên ngoài chờ.
Lúc này Cố Giang Hà cũng từ bên ngoài phòng cấp cứu chạy vào, vừa tới đã nói, "Tỷ sao tỷ chạy nhanh vậy? Mùa hè chạy nhanh vậy cẩn thận bị cảm nắng."
"Đều tại cậu, sao cậu không nói rõ ràng?"
Nhìn vẻ mặt hung dữ của Cố Yên, Cố Giang Hà cố cãi, "Tỷ còn không đợi em nói hết đã chạy, em nói gì cho rõ ràng?"
Hai người đang nói chuyện, từ phòng bên cạnh bước ra một người đàn ông dáng người cao lớn, uy phong lẫm liệt trong bộ đồng phục cảnh sát, lại chính là Quý Bạch Lương!
Cố Yên liếc mắt liền thấy cánh tay anh ta quấn băng gạc, vội vàng nhắc Cố Giang Hà bên cạnh nói nhỏ, "Đứng thẳng lên!"
Cố Giang Hà không hiểu ra sao.
"Quý đội!"
Khi Cố Giang Hà nghe Cố Yên kêu lên xưng hô này, anh ta có thoáng bối rối, nhưng cũng vội vàng ưỡn thẳng lưng.
Quý Bạch Lương nghe Cố Yên gọi hắn, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy quen, nhưng không nhận ra, hắn gật đầu với Cố Yên rồi xoay người sải bước rời đi.
Nhìn Quý Bạch Lương đi xa, Cố Giang Hà thở ra một hơi nặng nề.
Cố Yên cười anh ta, "Tương lai anh vợ thấy được chưa, thế nào, có thấy áp bức không?"
Mặt Cố Giang Hà đen lại, "Nhàm chán, tôi đi làm đây!"
Cố Giang Hà đi rồi, Cố Yên đứng tại chỗ hơi nhíu mày, lần này Thẩm Du Thành đi huyện Phương Thành sao còn bị thương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Cố Yên đợi bên ngoài rất lâu, Hoàng Thu Oánh mới từ phòng bên trong ra, mà ra rồi vẫn không thấy Thẩm Du Thành trở về.
"Thu Oánh, xong việc chưa, có thể đi ăn cơm chưa?" Dù sốt ruột không thấy Thẩm Du Thành, Cố Yên cũng không hỏi trước về chuyện liên quan đến Thẩm Du Thành.
"Không vội, sư đệ của em về chưa?"
"Không thấy đâu."
"Có thể là chuyển sang phòng bệnh rồi." Hoàng Thu Oánh nói rồi đi đến quầy y tá nói, "Phiền chị gọi điện cho khoa truyền nhiễm hỏi xem Cận chủ nhiệm có chuyển qua đó không."
Y tá khoa cấp cứu hôm nay đi làm có vẻ tinh thần khác lạ, lập tức đáp lời, "Dạ được Hoàng chủ nhiệm, chị chờ một chút ạ."
Y tá lập tức gọi điện thoại hỏi, rất nhanh cô ta nói, "Đã chuyển đến phòng bệnh rồi ạ."
Hoàng Thu Oánh gật đầu với cô ta, quay sang nói với Cố Yên, "Đi, chúng ta đi xem Cận chủ nhiệm trước."
Trên mặt Hoàng Thu Oánh không có bất kỳ nụ cười nào, hơn nữa cả người mệt mỏi, Cố Yên không hỏi nhiều, chỉ cùng Hoàng Thu Oánh đến khoa truyền nhiễm.
Khoa truyền nhiễm là một dãy phòng bệnh riêng biệt, hai người họ vừa đi vào đã đụng Thẩm Du Thành từ trong ra, Cố Yên liếc mắt đã thấy băng gạc trên cánh tay Thẩm Du Thành, có chất lỏng chảy ra trên vải sa, một mảng dài đã ngả màu vàng.
Trong lòng Cố Yên có chút run sợ, cánh tay Quý Bạch Lương cũng quấn băng gạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận